BÍCH HUYẾT TẨY THƯƠNG NGÂN - Trang 42

- Áo lông này thật tốt, vừa nhẹ vừa êm lại ấm áp, ta mặc vào cũng rất

vừa.

Mã Như Long vẫn còn nói chuyện được, nên y không dằn được lên

tiếng:

- Nhưng rất tiếc chiếc áo đó hình như là của ta.
Cô gái lắc đầu:
- Áo này không phải của ngươi, bây giờ không phải của ngươi nữa.
- Tại sao?
- Tại vì ngươi đã đem chiếc áo này tặng cho lão mập, lúc nãy lão mập lại

tặng lại cho ta.

Cô cười thích thú:
- Cho nên bây giờ chiếc áo này đã là của ta.
Mã Như Long không tranh cãi, y vốn không phải người hẹp hòi, nên

không chấp nhất chuyện này. Nhưng lúc này y tình thật quá lạnh, nên
không chịu được phải hỏi cô gái:

- Cô có thể nào khêu ngọn lửa cháy bùng lên chút không?
- Ta khêu lửa để làm gì? Ta đâu có lạnh.
Mã Như Long cười khổ sở:
- Cô không lạnh, nhưng ta lạnh.
- Ta không lạnh, ngươi tại sao lại cảm thấy lạnh?
Mã Như Long chưng hửng. Cô gái này thật “khéo”, “khéo” đến mức làm

người khác dở khóc dở cười. May mà y chưa bị cô làm tức đến vỡ bụng.

Cô gái nói tỉnh queo:
- Thanh niên phải chịu khổ chịu khó, lạnh một chút có sao đâu? Ngươi

còn trẻ thế mà chịu khổ một chút cũng không xong, tương lai còn làm nên
đại sự gì nữa?

Mã Như Long chỉ có nước ngậm miệng. Y cuối cùng đã nghiệm ra là nói

lý với loại người như thế chẳng những hao hơi tổn sức, mà còn là một việc
dại không thể tưởng. Nam nhân nào gặp phải một nữ nhân như thế, tốt hơn
hết là nhắm mắt, ngậm miệng cho yên chuyện.

Cô gái kia không chỉ trích Mã Như Long nữa, cô lẩm bẩm:
- Không biết trời sắp sáng chưa, ta ra ngoài xem thử.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.