BIỂN CHẾT - Trang 171

VỤ CƯỚP DÂU

Sáu tháng trời khát khao ước ao được kề cận, được sở hữu nàng. Chiếc

“Quả cảm” vẫn dọc ngang trên sóng nước biển khơi, sông rạch. Chiếc “Quả
cảm” đến rồi đi, riêng lòng khát khao của Guma thì mãi còn ở lại. Anh đã g
nàng sau khi từ Santo Arnaro trở về ngay bữa đó. Anh đến cùng Rodolfo và
thấy nàng trông còn xinh đẹp hơn - hơi e lệ, với ánh mắt nhìn thật trong
sáng. Cô chú nàng, những người bà con nàng đang cùng sống, chủ một
quầy rau quả nhỏ, hy vọng nhiều vào sắc đẹp của Livia (tìm một chú rể khá
giả) thoạt tiên nồng nhiệt cảm ơn anh đã cứu mạng, nhưng sau đó lại nhìn
anh với ánh mắt không mấy cảm tình. Họ nghĩ Guma sẽ đến, sẽ nghe
những lời cảm ơn rồi sau đó cứ thẳng đường mình mà đi, khỏi quay đầu lại.
Mà anh ta ở lại đây làm gì cơ chứ? Livia có thể chờ đợi gì ở một tay lái
thuyền nghèo xơ xác thế kia? Và họ còn biết hy vọng gì ở một kẻ còn
nghèo hơn chính họ.

Trong sáu tháng ấy Guma phải chịu ánh mắt lườm nguyết của cô chú

nàng để thi thoảng được gặp nàng và trò chuyện vài câu (nàng nói là chính,
anh thường chỉ yên lặng lắng nghe). Những ánh mắt tức giận, ác cảm và
khinh miệt. Anh đã cứu mạng họ thật, nhưng giờ đây anh đang tước đi
niềm hy vọng cuối cùng họ có về một cuộc sống tương lai dễ chịu hơn. Bất
chấp những cái nhìn ác cảm, những lời thì thầm đủ to để có thể lọt tai,
Guma vẫn đến, luôn lúng túng, vụng về trong bộ quần áo bất biến (và duy
nhất) mà anh có.

Ngay tuần đầu tiên anh đã viết cho Livia một bức thư. Thoạt tiên anh

định nhờ cô Dulce xem để sửa lỗi dùm. Nhưng anh thấy xấu hổ và cứ thế
gửi đi:

L. thân mến của anh, gửi em lời chào bằng cả trái tim.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.