một đống nồi, giờ cạn khô và trốn trơn,
nằm úp sấp. Những chiếc bát và vại cao
bằng đất nung bị vỡ thành từng mảnh
vương vãi khắp sàn. Qua những cái lỗ
trên mái nhà, lá khô của hơn một mùa thu
đã rụng xuống, gần như phủ kín chiếc ghế
đẩu chân gãy. Túp lều im ắng như tờ;
mọi âm thanh của khu rừng không vọng
vào trong này được. Taran lo lắng đứng
nhìn Rhun lóng ngóng thu dọn đồ đạc của
mình.
Gurgi thích thú trước những đồ đạc lặt
vặt trong túp lều đã không để mất chút
thời gian nào mà xông tới lục lọi ngay
lập tức. Đột nhiên nó kinh ngạc kêu lên.
“Nhìn này, nhìn này!” Nó gọi, giơ lên
một xấp giấy da tơi tả.