thính giả nồng nhiệt đến vậy. Tôi nghĩ tôi
sẽ giữ nó lại, hay đúng hơn,” anh ta thêm
vào, trong khi Llyan dụi những sợi râu
của mình vào cổ anh và túm lấy chàng ca
sĩ bằng hai bàn chân mạnh mẽ của nó.
“có lẽ tôi nên nói ngược lại thì hơn.”
“Thế còn Eilonwy? Còn Gwydion thì
sao?” Taran nôn nóng.
Cái nhìn của chàng ca sĩ sụp xuống. “À,
phải,” anh ta lẩm bẩm, “họ đang ở đây.
Gwydion đã cố làm tất cả những gì ông
ấy có thể.”
Với nỗi lo ngại mỗi lúc một tăng, Taran
lảo đảo đứng dậy. Đằng sau một đống đá
khuất gió, Gwydion đang quỳ bên hai