BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 196

Tiêu Biệt Ly thở dài, lẩm nhẩm:
- Người đáng đến lại không đến. Chỉ đến những kẻ không đáng đến.
Lão cầm lên một quân bài rồi từ từ đặt xuống, đoạn lắc đầu tiếp:
- Đêm qua mưa to, đường xá lầy lội, người vô tư hẳn không ham xuất

ngoại tí nào.

Mưa ban ngày chứ đâu có mưa đêm? Sao lão nói mưa đêm?
Cái tiếng phong vũ của lão có hàm ý sâu xa gì?
Công Tôn Đoạn vụt quát:
- Lại đây!
Trầm Tam Nương khẽ cắn môi hỏi:
- Ông bảo ai lại?
Công Tôn Đoạn cộc lốc:
- Ngươi.
Gã đồ tể nhảy xổm lên. Người bên cạnh không kịp giữ gã lại nên gã đã

lướt tới Công Tôn Đoạn rồi.

Gã quát:
- Nói chuyện với thái thái hay tiểu thơ mà tại sao ngươi ngang tàng thế.

Liệu hồn đấy, ta...

Công Tôn Đoạn hoành tay, một tiếng bịch vang lên, cắt đứt câu nói của

gã.

Thân hình gã tung bỗng lên không, bay qua bàn, chạm vào tường. Tiếp

nối là một tiếng bình, gã rơi xuống chân tường, trào máu miệng, tét xương
đầu.

Gã cân nặng ít nhất cũng trăm cân thế mà Công Tôn Đoạn hất gã như hất

quả

cầu.
Công Tôn Đoạn không buồn nhìn gã Đồ tể, y nhìn thẳng vào mặt Trầm

Tam Nương gằn từng tiếng:

- Nghe ta hỏi, ngươi xuất ngoại để làm gì?
Trầm Tam Nương cắn môi, cuối cùng cúi đầu đáp:
- Tôi muốn tìm một người.
Công Tôn Đoạn quát:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.