BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 200

Công Tôn Đoạn bắt đầu rung người. Không ai tưởng con người hộ pháp

đó lại có thể run được.

Y bị khích động mạnh.
Càng run người, y càng để lộ những cái vụng về trong thái độ. Cái vụng

về của dục vọng, càng vụng về càng hấp tấp luống cuống...

Nhưng y vùng mình lên, cố lấn át cơn dục vọng. Sợ chậm trễ là can đảm

tiêu tan luôn, y tung mạnh một quyền vào bụng Trầm Tam Nương.

Bà ngã ngửa người nằm trên mặt đường.
Công Tôn Đoạn nhổ một bãi nước bọt xuống mặt bà. Đoạn y quay mình

đi tìm con ngựa.

Y tự hận chứ không hận Trầm Tam Nương, hận mình không đủ cương

quyết cự tuyệt sự dụ hoặc, lâi không dám tiếp thọ sự hiến dâng đó.

Trầm Tam Nương lau khô lệ. Chỗ bị Công Tôn Đoạn đánh bắt đầu rên

đau. Thế nào rồi qua đêm nay, chỗ đó cũng phải sưng lên bầm tím.

Bàn tay của Công Tôn Đoạn mạnh như chiếc sừng trâu, quật cây cối

cũng phải gãy xuống thì huống chi là xác thịt con người.

Tuy nhiên bà không buồn, không hận. Bởi bà biết chẳng bao giờ Công

Tôn Đoạn đem sự tình này tiết lộ với ai. Bà không muốn Vạn Mã Đường
biết bà có ra khỏi phòng trong đêm nay.

Hiện tại chỉ có mỗi một người biết được sự bí mật của bà.
Người đó là người nấp trên nóc nhà nghe trộm câu chuyện của bà và bà

đã đuổi theo, song không theo kịp.

Người đó là ai?
Phải là Diệp Khai chăng?
Bà hy vọng người đó là Diệp Khai. Bởi một người có nhiều bí mật thì

không khi nào nghe lọt bí mật của người khác mà tiết lộ ra ngoài.

Bà tin chắc có cách uy hiếp Diệp Khai, bắt buộc chàng phải im lặng. Cho

nên bà hy vọng người đó là chàng.

Trong một gian phòng kín, một đôi nam nữ đang đối thoại với nhau. Nữ:
- Công tử có phải là Diệp Khai thật sự không?
Nam:
- Tại hạ không thể là Diệp Khai à?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.