BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 857

- Ta rất kỳ quái, tự hỏi mãi ngươi là ai, làm sao mà ngươi biết rõ những

việc đó?

Diệp Khai thốt:
- Tại hạ...
Đinh Bạch Vân khoát tay.
- Ngươi không cần cho ta biết ngươi là ai? Ta bất quá kỳ quái vậy thôi

chứ không tưởng biết ngươi là ai!

Bà quay nhìn Phó Hồng Tuyết tiếp:
- Ta muốn cho ngươi biết ta là ai!
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Tại hạ đã biết bà là ai rồi!
Bà bật cười cuồng dại:
- Ngươi biết? Biết những cái gì? Biết được bao nhiêu chuyện?
Phó Hồng Tuyết nín lặng.
Hắn cảm thấy về sự việc trên giang hồ, hắn biết rất ít. Bởi hắn chẳng

chịu quan tâm đến bất cứ ai, bất cứ việc chi, ngoài những cừu nhân và sự
phục thù.

Hắn chỉ biết có mỗi một điều, là cừu hận!
Như thế là kém cỏi quá, chính hắn cũng hiểu như vậy!
Đinh Bạch Vân cười một lúc, đưa tay giật vuông sa che mặt.
Bên trong vuông đen là một gương mặt lạnh lùng, một gương mặt chết.
Nhìn gương mặt đó, ai cũng biết là chiếc nạ.
Bà giật luôn chiếc nạ, bây giờ thì gương mặt thật của bà hiện ra.
Trời! Một gương mặt của con người như thế sao? Hơn nữa, gương mặt

một giai nhân như thế sao? Gương mặt mang đầy sẹo đao, tung hoành,
ngang dọc, trừ đôi mắt còn nguyên vẹn, chẳng có một mảnh da nào trên
mặt còn nguyên vẹn.

Ai yếu bóng vía, nhìn gương mặt đó, tất phải xỉu ngay.
Bà hỏi:
- Ngươi biết tại sao ta biến đổi như thế chăng?
Phó Hồng Tuyết biết sao mà đáp!
Bà tiếp luôn:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.