BIẾN YÊU THÀNH CƯỚI - Trang 113

“Em có thể thử.”

“Gì?”

“Thử xem, anh có nghe theo ý em không?”

Dương Cẩm Ngưng cầm lọ thuốc, lấy một viên thuốc đặt ở lòng bàn tay.

Nhìn rồi lại nhìn, những viên thuốc này đủ màu sắc, giống những viên kẹo
đường khi còn bé hay ăn, mỗi viên một hình dạng: trăng, sao, mặt trời…
Bây giờ đã sớm không còn loại kẹo đường ấy nữa, dù cho cô có nhớ đến
đâu. Cuối cùng Dương Cẩm Ngưng vẫn quyết định bỏ viên thuốc đi, dù sao
cũng không tốt đối với thân thể.

Hơn nữa, Cố Y Hạm nói đúng, lẽ nào cô muốn như vậy cả đời?

Sống cuộc sống mà ngay cả bản thân mình cũng không xác định được?

Cất lọ thuốc vào ngăn kéo, Dương Cẩm Ngưng đi ra ngoài. Ở đây, thực ra

cũng không được thoải mái, lúc nào cũng nghe được mấy lời châm chọc
mỉa mai của vợ chồng bác cả. Về chuyện Cố lão gia thiên vị, bọn họ không
dám mở miệng trước mặt, bao nhiêu bất mãn đều đổ hết lên người Dương
Cẩm Ngưng. Cô cũng không ngại, chỉ làm như cái gì cũng không nghe thấy.

Nếu của nàng tồn tại làm cho bất mãn, còn không bằng đi xem cố lão.

Không biết mấy ngày này cô rốt cuộc đụng vào cái gì, lúc nào cũng tình

cờ nghe được người khác nói chuyện riêng.

Đứng ngoài cửa, Dương Cẩm Ngưng vốn không có ý định đi vào trong,

cô nghe được Cố Hoài Đông nhắc tới “Thịnh niên”, đành phải cầm lòng
mình “làm chuyện xấu” một lần. Cố Thừa Đông thoái thác đúng là không
sai lầm, Cố Hoài Đông chính là muốn mượn chuyện này để tố cáo tội trạng
của Cố Thừa Đông với ông nội, tạo tỷ số hòa giữa hai người. Nhưng Dương
Cẩm Ngưng nghe không ra thái độ của Cố lão gia là thế nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.