BIẾN YÊU THÀNH CƯỚI - Trang 52

Vòng theo hướng này rõ ràng không phải quay trở về biệt thự của hai

người bọn họ. Cô vốn còn đang muốn về nhà ngủ một giấc.

“Đưa em đi bán.”

Cô lườm anh, không thèm mở miệng.

Anh thiếu kiên nhẫn lên tiếng trước: “Sợ à?”

“Tam thiếu gia nghèo túng đến nỗi phải đem vợ đi bán. Em tuy rằng

chẳng phải người trượng nghĩa gì nhưng cũng nên giúp đỡ lúc ông xã gặp
khó khăn một chút. Bán mình cứu chồng, cũng không đến nỗi nào! Chỉ hy
vọng tam thiếu gia đừng quên ân tình này, chọn cho em phần mộ tốt một
chút.”

Cố Thừa Đông cười rộ lên, cười rất chân thực, không có chút gì làm bộ.

Lần này ngồi xe một đoạn đường khá dài, có thể là vì dọc đường đi

không thấy buồn ngủ cho nên mới thấy thời gian trôi quá chậm. Đến khi xe
chạy đến cánh đồng ngô, cô mới ý thức được mình đang bị đưa đi đâu. Trên
cánh đồng ngô hoa vàng rực, cách đo không xa là một dòng suối nhỏ, sườn
núi xanh lam xa xa, cây cối xanh mượt. Toàn cảnh giống như được tái hiện
dưới ngòi bút của một họa sĩ tài ba.

Nêu như con đường này đi tới đâu, cô còn tưởng rằng mình đang đi du

lịch ở một địa danh du lịch nổi tiếng nào đó.

Cuối con đường này chính là nơi ở của bố mẹ Cố Thừa Đông.

Cố Thúc Quân đích thực là một người biết hưởng lạc, biết chọn một nơi

tao nhã thế này để sống, tránh được mọi sự bên ngoài quấy nhiễu.

Đẹp hơn cả là căn nhà của Cố Thúc Quân, tất cả đều được làm bằng gỗ

trúc. Cách ngôi nhà không xa có một con sông nhỏ, nước trong suốt có thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.