BIẾN YÊU THÀNH CƯỚI - Trang 53

nhìn rõ đáy, thậm chí thấy cả phù du, đá và những con nòng nọc nhỏ.

Thứ duy nhất không hợp với cảnh vật nơi này chính là chiếc xe đang tiến

đến của hai người bọn họ.

Xe tiến tới gần, Cố Thúc Quân và Phương Không nghe thấy tiếng xe liền

ra ngoài đứng đợi. Dương Cẩm Ngưng cảm thấy một chút thiếu tự nhiên khi
bị bọn họ nhìn như thế.

“Ông nội các con sao rồi?” Cố Thúc Quân hỏi con trai, nét mặt còn lộ rõ

vẻ lo lắng. Cố gia lắm người nhiều miệng, còn ông chỉ là một người không
quyền không thế ở Cố gia cho nên không thể giúp được bất luận điều gì.

“Vẫn tốt.” Cố Thừa Đông hiển nhiên không quá quan tâm tới vấn đề này.

Cố Thúc Quân đương nhiên hiểu con trai: “Hiếm khi đưa Cẩm Ngưng tới

đây chơi. Bố mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, cho dù ở bên ngoài có gặp phải
chuyện gì thì vẫn phải nhớ còn có bố mẹ ở đây, nơi này vĩnh viễn là bến đỗ
của các con.”

Dương Cẩm Ngưng cũng chỉ biết cười đáp lại.

Nhìn bộ dạng này của Cố Thừa Đông, cô biết chắc anh có chuyện gì cần

nói với Cố Thúc Quân. Cô cũng không muốn quấy rối cho nên đi đến bên
cạnh Phương Không.

Ấn tượng của cô với Phương Không khá tốt. Bà vốn dĩ cũng là một người

phụ nữ giỏi giang, khí chất trên người đến bây giờ cũng theo môi trường
sống ở đây mà thay đổi, trở nên an nhàn tĩnh tâm hơn.

Trước cửa ngôi nhà có một mái lầu nhỏ, Phương Không kéo Dương Cẩm

Ngưng ra đó ngồi. Cô cầm hòn đá ném xuống hồ. Động tác ấy, cảnh tượng
ấy khiến cô hoài nghi, có phải mình vừa xuyên không hay không, cảm giác
như thời gian dừng lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.