BIẾN YÊU THÀNH CƯỚI - Trang 602

Mãi cho đến một ngày, mẹ kéo tay tôi, “Mẹ không muốn vĩnh viễn ở đây,

cũng không muốn con phải ở lại nơi này.” Đây là một ngôi làng, không quá
hẻo lánh, nhưng tuyệt đối không phồn hoa, cách đường quốc lộ không xa,
hai bên còn có đường cao tốc, mỗi ngày có thể nhìn thấy rất nhiều xe ô tô
lướt qua.

Gặp phải cuộc sống thế này, những thứ đạo đức kia thực sự có thể bỏ qua

một bên.

Chỉ là tôi chưa từng nghĩ qua, chúng tôi bước vào Diệp gia, lại khiến mẹ

con người khác phải rời khỏi. Đó là lần đầu tiên tôi thấy Dương Cẩm
Ngưng, kiêu căng ngạo mạn giống như đóa hoa anh túc, lại phảng phất tựa
mỹ nữ rắn, nhìn ánh mắt của cô, có thể cảm nhận được bên trong chất chứa
oán hận. Khoảnh khắc kia làm tôi có chút mờ mịt, vì sao phải giành lấy
cuộc sống tốt đẹp bằng cách này.

Mẹ tôi không chút do dự, giật dây Diệp Kim Bằng đánh đuổi hai mẹ con

kia. Kỳ thực, nhan sắc mẹ Dương Cẩm Ngưng chỉ là do năm tháng bào
mòn, nên không còn xinh đẹp. Còn mẹ tôi, không trẻ trung, nhưng lại rất
biết chăm sóc nên mới giữ gìn được như vậy.

Tôi đứng nhìn mẹ con họ rời đi trong màn mưa tầm tã, cô con gái không

hề quay đầu lại, tựa như chưa từng lưu luyến tòa biệt thự này. Khoảnh khắc
ấy, tôi nghĩ rằng cô ấy đang thầm mắng chửi mẹ con tôi.

Mẹ luôn luôn nói, muốn đạt được thứ gì, nhất quyết không thể nương

tay.Việc gì cũng vậy, nếu ai cũng muốn, thì chỉ có thể đẩy người khác ra,
bản thân mới giành lấy được.

Trong cái nhà này, tôi vĩnh viễn là một người dư thừa.

Tô Tây và Diệp Cẩm Dương đều là con ruột của Diệp Kim Bằng, họ

đương nhiên rất được cưng chiều, còn đứa trẻ như tôi lại trở nên vô cùng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.