BIỆT THỰ CỦA NGƯỜI ĐÃ KHUẤT - Trang 47

chuyện trầm trọng càng nhanh chấm dứt, tôi tin chắc như thế, - bà O
Donnell nói.
- Lại đây, em ngồi xuống đây, em gái thân mến.
Bà Adams lảo đảo bước về phía chiếc bàn tròn và ngồi xuống. Trái tìm Bob
như muốn vỡ ra khi nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của người đàn bà đang hướng
về phía giữa bàn, mặc dù tấm bảng Ouija vẫn chưa được đưa lên trên đó.
Rõ ràng bộ ba thám tử đã góp một phần đẩy bà Adams đến trạng thái thảm
thương hiện thời, chỉ có điều bà chưa biết mà thôi.
Bob hắng giọng.
- Mình quên khoá xe đạp mất rồi. Justus, nếu mình nhớ không lầm, cả cậu
cũng không nhớ tới điều đó.
- Xe đạp hả? - Justus bối rối.
- Có chứ, mình nghĩ là mình đã…
- Đừng lo, trong khu nầy không bị mất cắp đâu, - bà O Donnell nói.
- Tôi muốn ra xem cho chắc chắn, - Bob khăng khăng giữ ý kiến.
- Đi thôi, Justus.
- Nhưng mà mình…
- Đi thôi chứ! - Chàng Thám tử Thứ Ba nhấn mạnh từng lời, đến độ Justus
đứng ngay dậy và đi theo cậu ra ngoài.
- Cậu sao thế, Bob? - Justus thì thầm khi họ vừa bước ra khỏi nhà.
- Mình muốn nói chuyện riêng với cậu. Chuyện về bà Adams. Tội nghiệp,
bà ấy hết sức rồi . Thêm một cú sốc như tối hôm qua là bà ấy không chịu
được đâu.
Chúng ta phải ngưng ngang chiến dịch nầy thôi.
Thám tử phó lắc đầu.
- Nếu thế ta sẽ không bao giờ phát hiện ra được bí mật.
- Nhưng thử nhìn bà ấy mà xem!
- Bob, - Justus bình tĩnh nói.
- Mình rất tôn trọng lòng thương cảm của cậu đối với bà Adams. Nhưng
nếu chúng ta không tiến hành vụ cầu hồn nầy, thì cả ba người đàn bà đó về
cuối thể nào cũng sẽ tự làm một mình, và như vậy thì chẳng hay ho chút
nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.