BIỆT THỰ CỦA NGƯỜI ĐÃ KHUẤT - Trang 80

- Nhưng như đã thấy đấy, nó biến mất rồi , Peter!
- Sao thế, các bạn đồng nghiệp? - Justus hỏi từ phía trong cửa sổ.
- Cứ ở lại trong đó đi, Justus, - Bob nói.
- Nó lại thoát mất rồi.
Thám tử phó thất vọng gầm gừ trong cổ họng, cân nhắc một thoáng. Cuối
cùng cậu nói:
- Vào lại đây đi!
Peter đã muốn bước vào vườn hoa hồng sát dưới cửa sổ, để vào lại nhà
bằng đường nầy, nhưng Justus ngăn lại.
- Vào bằng cửa chính đi! - Cậu chỉ tay xuống luống đất và ném cho Thám
tử phó một cái nhìn cảnh báo.
Peter hiểu ra. Cả bộ ba thám tử đã thống nhất là không hé một lời cho bộ ba
người đàn bà trong toà biệt thự nầy được biết về cái bẫy bột mì của họ.
Khi Bob và Peter quay trở lại phòng khách, bà O Donnell kêu lên:
- Như thế là thành công! Tôi biết ngay mà! Dora đã nói với chúng ta, nói
rất rõ ràng!
- Bản thân tôi thì thấy không đến nỗi rõ ràng lắm đâu, - Justus cãi lại.
- Chả lẽ cậu còn khẳng định là cậu không hiểu cô ấy nói gì?
- Tôi rất hiểu những từ ngữ đã được nói ra. Câu hỏi chỉ là, liệu đó có phải là
giọng của cô Mastratonio không.
- Nhưng chính tai cậu đã nghe thấy đó! - tiến sĩ Jones nổi giận.
- Cô ấy đã nói rất rõ và to!
- Đó không phải là bằng chứng!
- Chính là cô ấy đấy, - bà Adams thở thều thào bằng giọng run run.
- Tôi đã cảm nhận thấy. Cô ấy ở rất gần chúng ta!
- Cũng gần như kẻ đã giết cô ấy, - bà O Donnell nhanh nhảu bổ sung thêm
và tất cả thoắt im lặng. những từ cuối cùng của giọng Phantom đang vang
lại một lần nữa trong đầu họ. Kẻ giết người đang ở đây, ở bên cạnh họ!
- Gã đàn ông bên cửa sổ, - Peter bẻ gãy màn tĩnh lặng.
- Chắc phải là gã đấy.
- Nhưng làm sao Dora biết được là gã quan sát chúng ta, - Bob hỏi.
- Làm sao mà mình biết! - Peter kêu lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.