ý tưởng đen tối, hiện tại cuối cùng cũng có người thuận theo ý hắn, mặc dù
bộ dáng không xinh như hai nàng kia, nhưng biết vâng lời hắn, quan trọng
hơn là, chẳng những không né tránh hắn, mà công phu trên giường tựa hồ
còn rất cao tay, đem hắn hầu hạ đến dục tiên dục tử*, chuyện này đương
nhiên là do trước kia nàng từng hầu hạ qua người khác, nhưng vậy thì có
sao, coi như lão tử phiêu cô nương* không cần tốn bạc! Tống Tuấn Kiệt
càng nghĩ càng vừa lòng, tuy còn ban ngày ban mặt nhưng hắn liền đóng
cửa lại để làm "chuyện tốt", xong chuyện rồi, Tống Tuấn Kiệt ôm Trịnh di
nương, kêu nàng giúp hắn ra chủ ý, làm thế nào để lật lại thế chủ động.
<* dục tiên dục tử~dục vọng cực khoái
Phiêu cô nương ~ chơi gái>
Trịnh di nương nói: "Việc đầu tiên không thể thiếu chính là biết nhẫn
nhịn, đại nãi nãi không phải coi quản tiền ngân sao, ngài cho là chuyện đó
dễ làm sao, cả một nhà trên dưới lớn như vậy, chỉ cần nửa điểm sơ suất
cũng đủ để nàng lãnh hết, đến lúc đó ngài lại đi theo gót lão phu nhân nói
nói, thế nào lão phu nhân cũng giao lại trọng trách coi quản cho ngài".
Tống Tuấn Kiệt khen: "Hương nhi nói có lý, ả có ngang ngược thế nào
cũng chỉ là người làm dâu, có thể có bản lĩnh gì chứ". Tống Tuấn Kiệt đã
quên mất Tô Tử Mặc là tài nữ nổi danh kinh thành, lanh lợi, thủ đoạn cao.
Trịnh di nương đột nhiên nói: "Thiếp thấy biểu tiểu thư thật ra là người
tâm địa tốt, không biết vì sao lại theo phe đại nãi nãi, theo lý hai người nên
đối nghịch như nước với lửa mới phải".
Tống Tuấn Kiệt căm giận bất bình nói: "Chuyện đó cũng làm ta đủ buồn
bực, hai người cả ngày dính chung một khối, tiểu thiếp ta nạp vào mà cứ
như là nạp làm thiếp cho Tô Tử Mặc".
Trịnh di nương che miệng cười nói: "Xem ngài nói cái gì kìa, không sợ
người ta nghe xong rồi chê cười a, cùng ở dưới một mái hiên, có lẽ là hợp ý