Tô Tử Mặc lại lắc đầu, "Ta cùng hắn dù sao cũng có danh phận bị người
để ý hơn muội, chuyển ra ngoài ở thì theo tình theo lý đều không thích
hợp", sau đó chuyển ý, "bất quá muội có thể đi trước".
Chung Minh mất hứng, "Sao ngươi vẫn cứ thích đuổi ta đi chứ?".
Tô Tử Mặc muốn nói cũng vì muốn tốt cho muội, Tống Tuấn Kiệt luôn
như hổ rình mồi với Chung Minh, nhưng suy ngẫm lại, nàng còn tệ hơn cả
Chung Minh, ít nhất Chung Minh nói ra được muốn đi thì cùng nhau đi,
cũng được, cứ đơn giản đi cùng nhau đi, ở thì cùng nhau ở, "Đi hay ở cũng
không phải một câu là được, hơn nữa biểu ca muội hiện tại chỉ một lòng
một dạ hướng về bụng Phùng di nương, chắc là hắn cũng không bận tâm
chuyện gì khác đâu, tạm thời ở lại đi".
Chỉ cần có thể ở bên Tô Tử Mặc thì Chung Minh ở đâu cũng được, cùng
lắm đề phòng nhiều hơn một chút, vả lại ngay trước biểu ca mà còn có thể
hoan ái vui vẻ với Tô Tử Mặc quả là có cảm giác rất kích thích, nàng nhịn
không được muốn nói cho biểu ca biết để nhìn đến bộ dáng hổn hển của
hắn.
Tô Tử Mặc thấy đang êm đẹp đột nhiên Chung Minh cười rộ lên, cảm
thấy kỳ quái, "Muội cười cái gì?".
Chung Minh sao dám nói suy nghĩ cho Tô Tử Mặc biết, nàng là vì đoạt
được chính thất của Tống Tuấn Kiệt mà có loại trả thù khoái cảm, chỉ nói:
"Biểu ca rất tồi tệ, quyết không thể để biểu ca tiện lợi như vậy, dù sao
chúng ta sớm muộn gì cũng phải rời đi, không bằng trước hết làm cho cái
nơi này ồn ào gà bay chó sủa, làm cho biểu ca không thể sống yên ổn,
ngươi thấy thế nào?".
Tô Tử Mặc không quên chuyện Chung Minh luôn mồm muốn tìm Tống
Tuấn Kiệt báo thù, nàng thật sự đoán không được rốt cuộc là thâm cừu đại
hận gì mà đáng giá Chung Minh ghi hận như thế. Ban đầu nàng còn tưởng