cho rõ đây, ta là chủ, ngươi là người hầu, về sau nhìn thấy ta phải cung
kính, đừng có ngoài mặt thế này trong lòng thế kia, nếu để cho ta biết, coi
ngươi có kết cục gì!".
Tiểu nha đầu khúm núm đáp ứng.
"Ôi chao, uy phong chủ tử thật là khá".
Phùng di nương nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn thấy Chung Minh, tuy
Chung Minh là biểu tiểu thư Tống phủ, bất quá hiện tại cũng giống như ả
chỉ là di nương, mọi người cùng ngồi cùng ăn chẳng phân biệt được lớn
nhỏ, huống chi trong bụng ả còn có hài tử, ngay cả lão phu nhân đều phải
kiêng kị ba phần, nên ả không thèm đặt Chung Minh vào trong mắt, cười
nói: "Nguyên lai là Chung di nương, nha đầu không hiểu chuyện, ta chỉ dạy
nàng ít quy củ thôi".
Chung Minh lập tức lạnh mặt, nói: "Ngươi vừa mới tiến môn không hiểu
quy củ, ta có thể tha thứ ngươi, nếu lại có lần sau, trực tiếp đuổi ra ngoài".
Phùng di nương ngây ngẩn cả người, không rõ vì sao Chung Minh đột
nhiên gây bão, chẳng lẽ bởi vì mình giáo huấn hạ nhân? Cười mỉa, "Gia
cùng lão phu nhân đều vì hài tử trong bụng ta mà khẩn trương, luôn dặn dò
cẩn thận kêu ta dưỡng thân thể cho tốt, nha đầu kia tay chân vụng về ta mới
nói nàng vài câu, không lẽ chuyện này cũng sai?".
Nói hai ba câu đều không rời hài tử, thật đúng là đem hài tử làm bùa hộ
mệnh, Chung Minh cười lạnh, "Lão phu nhân nếu thật thương ngươi thì đã
cho Xuân Hạ Thu Đông hầu hạ ngươi, sao lại phái một nô tì không hiểu
chuyện?".
Phùng di nương đỏ bừng mặt, cãi chày cãi cối nói: "Chung di nương
không phải cũng dùng nha đầu chính mình mang đến hay sao".
"Tri Họa", Chung Minh quát lạnh một tiếng.