Tri Họa định tiến lên, Tri Thư vội vàng ngăn cản, nói lời dễ nghe với
Phùng di nương: "Phùng di nương đừng tiếp tục xưng hô tiểu thư nhà ta
như vậy, tiểu thư nhà ta nghe không lọt tai".
Phùng di nương sửng sốt, hơn nửa ngày mới cân nhắc, hoá ra Chung
Minh không thích nghe người khác kêu nàng là di nương?! Không cho kêu
di nương, không lẽ kêu nàng là phu nhân? Đang lúc hồ nghi thì thấy Tô Tử
Mặc cũng tiến vào viện, phía ngoài sân viện tựa hồ có không ít người đang
lấp ló đầu nhìn, dường như đến xem náo nhiệt, Phùng di nương mới đến,
nên nhận thức mọi việc trong Tống phủ đều qua miệng Tống Tuấn Kiệt.
Mà hắn thì trọng sĩ diện, tất nhiên khoác lác về năng lực của mình, nào là
chẳng những hắn đứng đầu cả nhà, còn làm cho đám thê thiếp phục tùng
nghe theo, thê thiếp trước mặt hắn đều không dám lớn tiếng nói chuyện,
đây cũng là nguyên do Phùng di nương dám vênh mặt tấn công Trịnh di
nương, phía sau lưng thì nói xấu Tô Tử Mặc, đương nhiên chờ ả nhận thức
rõ cục diện thật sự trong Tống gia này, thì hối hận đến xanh cả ruột.
Vì không biết nên không sợ, Phùng di nương ỷ có Tống Tuấn Kiệt làm
chỗ dựa cùng hài tử trong bụng, đừng nói Chung Minh, ngay cả Tô Tử Mặc
thì ả cũng không để vào mắt, Chung Minh đưa lưng về phía cửa viện,
Phùng di nương nghĩ nàng không biết Tô Tử Mặc đã tới, liền muốn thừa
dịp châm ngòi ly gián một phen, nhưng không biết Chung Minh căn bản là
vì Tô Tử Mặc mà đến.
Phùng di nương cố ý giả bộ ngây thơ nói: "Chủ tử trong phủ này ngoại
trừ phu nhân thì là di nương, chẳng lẽ Chung di nương không cam lòng
thấp kém hơn người khác?".
Vô luận kiếp trước hay kiếp này, Chung Minh đều cực kỳ chán ghét ai
gọi mình là di nương, mà Phùng di nương lại cứ khiêu khích nàng, Chung
Minh lạnh lùng nhìn thoáng qua Tri Thư, Tri Thư vội vàng thả tay Tri Hoạ
ra, Tri Họa không nói hai lời đi lên liền tát Phùng di nương hai cái, nhưng