tên tiểu nhị, hỏi hắn còn bàn trống hay không, tên tiểu nhị vung khăn lau,
khom người nói: "Xin lỗi ngài, hôm nay làm ăn tốt, khách ngồi muốn hết
rồi".
Tô Tử Mặc liền nói: "Không bằng đổi tửu lâu khác đi".
Chung Minh không chịu, nàng luôn rất chấp nhất với chuyện ăn uống,
nếu đã đến đây, nào có chuyện không ăn cái gì đã bước đi, nhìn quanh một
vòng, thấy có hai cái bàn mà mỗi bàn có một người ngồi thôi, liền nói với
tên tiểu nhị: "Ngươi làm cho hai vị đại gia kia ngồi chung một bàn đi, như
vậy không phải được rồi sao?".
Tên tiểu nhị có hơi khó xử.
Chung Minh xuất ra một thỏi bạc, tiểu nhị tiếp nhận lập tức mặt mày hớn
hở chạy đi.
Khách nhân kia vốn là không chịu, nhưng nhìn theo phương hướng tên
tiểu nhị chỉ, thấy Chung Minh và Tô Tử Mặc, nước miếng đều chảy xuống
đồ ăn, làm gì có chuyện không chịu nữa.
Tiểu nhị lưu loát thu dọn bàn, thỉnh các nàng ngồi, vừa ngồi thì mấy bàn
bên cạnh đã ghé mắt nhìn sang, Tô Tử Mặc không có quen nên cúi mặt
xuống, Chung Minh thì không chút nào để ý, cầm thực đơn gọi một đống
thức ăn hải sải, Tô Tử Mặc trách nàng gọi nhiều món như thế làm sao ăn
cho hết, Chung Minh ngược lại không nghĩ vậy, "Lần đầu đến, dĩ nhiên
phải thử mỗi món một chút a".
Trịnh di nương âm thầm cảm thán trong lòng, người Tống gia đều buộc
chặt hầu bao mà sống, duy độc có biểu tiểu thư vẫn như cũ làm theo ý
mình, có thể thấy được nhà nương nàng phú quý cỡ nào, quả nhiên là bất
đồng.