nhưng thật ra đã tiếp nhận phần ân tình này của nàng, Chung Minh cũng
không phải người lòng dạ hẹp hòi, tự nhiên không hề canh cánh trong lòng,
nói với Thanh Nhi: "Ngươi đi nói cho tiểu thư nhà ngươi, ta nhận lễ vật
này, rất được, ta thật thích."
Thanh Nhi đáp ứng một tiếng liền đi.
Chung Minh không muốn đi ra ngoài, ngồi lại cạnh hồ, chỉ chốc lát sau,
Tri Hoạ tìm đến, mồm to thở gấp: "Tiểu thư nguyên lai người ở trong này,
làm cho ta tìm một phen."
Chung Minh hỏi nàng:"Có chuyện gì?"
Tri Họa nói:"Phu nhân sợ tiểu thư trong lòng không thoải mái lại làm
chuyện điên rồ."
Chung Minh nói:"Ngươi đi nói cho nương ta biết, ta chỉ là cảm thấy ồn
ào, muốn một người yên lặng một chút."
Tri Họa nhìn đến khăn lụa trên tay nàng, kinh ngạc nói:"Cái khăn thật
đẹp a, tiểu thư lấy ở đâu ra, như thế nào cho tới bây giờ chưa thấy qua."
"Là......" Không biết vì sao Chung Minh đột nhiên không muốn nói, nhìn
chằm chằm khăn tay ngẩn người, bộ dáng Tô Tử Mặc thật đẹp mắt lại có tri
thức hiểu lễ nghĩa, vậy mà phải gả cho một tên bại hoại không học vấn,
không nghề nghiệp như Tống Tuấn Kiệt, quả thực chính là đóa hoa tươi
cắm trên bãi phân trâu, dựa vào cái gì lại để Tống Tuấn Kiệt chiếm tiện
nghi, Chung Minh càng nghĩ càng không cam lòng, bật đứng lên,"Không
được, ta muốn ngăn cản!"
Tri Họa vội hỏi:"Tiểu thư muốn ngăn cản cái gì?"
Chung Minh nói:"Ngăn cản một cái bi kịch phát sinh." Sai Tri Họa trở về
nói cho nương không cần lo lắng, còn chính mình thì đi về tân phòng