Súng nổ ba phát.
Langdon cảm giác màng nhĩ vỡ tung. Bà ta điên rồi?! Tiếng súng ở không
gian chật hẹp nghe thật đinh tai nhức óc.
Anderson cũng chấn động không kém, anh ta run run rọi đèn lên cánh cửa
đầy vết đạn.
Ổ khoá đã bung, phần gỗ xung quanh vỡ nát. Khoá mở, cánh cửa cũng hé ra.
Sato chĩa súng lên và ấn đầu nòng vào cửa, đẩy mạnh. Cánh cửa bật vào
khoảng tối đen phía trong.
Langdon căng mắt nhìn nhưng chẳng thấy gì. Cái mùi quái quỷ gì thế nhỉ?
Một mùi hôi thối khác lạ thoát ra từ bóng tối.
Anderson bước vào ô cửa và rọi đèn lên sàn, thận trọng lần theo suốt dọc
chiều dài phần nền bẩn thỉu. Gian phòng này cũng dài và hẹp như những
phòng khác. Tường xây bằng đá gồ ghề, làm cho căn phòng phảng phất
không khí một buồng giam cổ xưa. Nhưng cái mùi đó…
- Chẳng có gì ở đây cả, - Anderson nhận xét, di chuyển quang sáng đèn xa
thêm trên sàn. Cuối cùng, khi ánh sáng chạm tới cuối phòng, viên Chỉ huy
nâng cao nó lên để rọi được cả bức tường xa nhất.
- Chúa ơi…! - anh ta thét.
Tất cả mọi người cùng trông theo và nhảy lùi lại.