BÌNH AN CỦA ANH - Trang 296

Ve sầu bên ngoài kêu ầm ĩ, còn trong nhà họ Thẩm lại yên tĩnh vô

cùng. Đây là một cái ôm nhẹ nhàng tĩnh lặng, Tiểu Hoa níu lấy áo anh, tựa
đầu vào lòng anh. Thẩm Hi Tri vui vẻ nói bên tai cô: “Hứa Tiểu Hoa em
mấy tuổi rồi?”

Tiểu Hoa nói: “Em có chứng minh thư, đã là người lớn.”

Anh đứng thẳng nhìn cô, thật ra mặt mày vẫn còn nét ngây thơ khi bé,

nhưng người lại cao lên rất nhiều, người gầy nhom, mặt không có chút thịt.
Anh giơ tay vuốt ve má cô: “Mai anh đến trường cùng em.”

Đôi mắt Tiểu Hoa sáng lên.

“Giờ nằm cạnh anh một lát.” Anh nói tiếp.

Mặt cô đỏ bừng bị anh kéo lên giường. Giường anh vẫn là cái lúc

trước, không rộng lắm, hai người nằm lên hơi chật. Tiểu Hoa dán người vào
mép giường, sợ đụng phải anh. Thẩm Hi Tri nghiêng người kéo cô gối đầu
lên tay mình, nói: “Đừng có ngã đấy.”

Tai Tiểu Hoa áp vào ngực anh, nhưng lại không nghe được tiếng tim

đập, cô đặt tay lên, như thế mới cảm nhận được. Thẩm Hi Tri bất chợt
chống người lên đè cô xuống, Tiểu Hoa nhìn thẳng vào mắt anh, thấy anh
vô cùng nghiêm túc, cô chợt không rõ mình có hối hận hay không, rằng nếu
năm đó sớm nói với ba tai mình nghe không rõ, có khi nào sẽ được chữa
lành? Nếu lần ấy Thẩm Hi Tri dẫn cô đi bệnh viện cô đồng ý đeo máy trợ
thính, liệu bây giờ có thể nghe nhịp tim anh?

Cô thấy khó chịu, siết chặt áo anh, Thẩm Hi Tri nghiêng tay xoay

người nằm sang bên kia, sau đó ôm cô vào lòng lần nữa. Bây giờ cô đã
nghe thấy.

Thình thịch

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.