BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 1167

“Cho nên xin hai ngài niệm tình mà khoan dung độ lượng với bé con như

tôi đi.” Bình An tinh nghịch cười nói.

“Không phải chúng tôi không muốn dàn xếp, nhưng vì người dân trong

thôn chúng tôi đa số còn dựa vào mảnh đất này để sinh tồn, nếu bán cho cô,
bọn họ nên làm cái gì bây giờ? Chúng tôi không thể phân bua với họ được
là vậy.” Hoàng Duệ Thiêm tỏ ra bất đắc dĩ thở dài, ra vẻ lực bất tòng tâm.

Lý do này của ông ta Bình An nghe nhiều đã đầy tai, cười nói, “Hoàng

chủ nhiệm, làm người phải nhìn về phía trước đúng không? Đâu thể để cho
thôn dân cả đời cày ruộng bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Tôi cũng
không có ý là cày ruộng trồng rau thì không tốt, chẳng qua là nếu có cơ hội
bước ra phát triển ngoài xã hội thì không phải tốt hơn sao? Hoàng bí thư và
Hoàng chủ nhiệm đều là những người theo kịp thời đại, cũng nên tính toán
vì thôn dân một chút, khẳng định sẽ có khả năng thôn Đông An phát triển
được tốt hơn.”

Hoàng Thiếu Võ nói, “Cô bé à, thôi cứ nói thẳng với cô đi, chuyện cô

muốn mua mảnh đất này chúng tôi cũng đã triệu tập đại hội đại biểu thôn
dân rồi, có người tán thành nhưng cũng có người phản đối, chủ yếu là có
vài người hiện thời vẫn còn đang canh tác trên mảnh đất này, họ sợ mất
nhiều hơn được đấy.”

“Hoàng bí thư, tôi mua mảnh đất này cũng không nghĩ phải lập tức xây

dựng ngay, dân thôn Đông An có thể tiếp tục canh tác. Tương lai nếu tôi
cần dùng đến đất, nhất định sẽ nói trước mấy tháng với mọi người để tất cả
mọi người có sự chuẩn bị, ngài xem như thế có được không?” Chỉ cần có
sự đồng ý là tốt rồi, mọi việc khác sẽ từ từ thương lượng sau.

Hoàng Thiếu Võ trao đổi ánh mắt cùng Hoàng Duệ Thiêm.

“Cô đã nói như vậy, chúng tôi có thể triệu tập đại hội đại biểu một lần

nữa, để nhóm đại biểu về hỏi ý kiến mọi người.” Hoàng Thiếu Võ nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.