BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 1245

“Không có.” Hồng Dịch Vũ cười nhẹ nói thế.

Bình An than nhẹ, “Sao lại không có, chuyện Mẫn Nhi vào giới giải trí

em là người biết sớm nhất, thế mà lại không nói với anh, thật không phải là
một người chí cốt, đúng không?”

Hồng Dịch Vũ nhìn sâu vào mắt Bình An, cười khổ, “Giới giải trí không

thể tùy tiện mà bước vào, Mẫn Nhi tính tình đơn thuần, anh sợ nó sẽ bị
lừa.”

“Mẫn Nhi đâu còn là một đứa trẻ. Anh xem, hình tượng sân khấu của cô

ấy thật trong sáng, đâu có khoe khoang gợi cảm giống những ca sỹ khác
đâu, mà phóng khoáng và chững chạc. Rất nhiều người thích cô ấy đấy.
Thật ra nên nhìn giới giải trí theo một góc độ khác đấy anh ạ.” Bình An nói.

“Ngôi sao nào lúc mới ra mà không có chung một hình tượng như thế?”

Hồng Dịch Vũ vẫn không thể hiểu được việc em gái gạt anh để đi
Hongkong phát triển tài năng.

“Anh nên có lòng tin đối với Mẫn Nhi chứ.” Bình An nói, “Nếu như

ngay cả anh là Anh Hai mà cũng không ủng hộ cô ấy, cô ấy sẽ thương tâm
biết chừng nào? Đúng vậy, ngành công nghiệp giải trí rất phức tạp, nhưng
nếu có người luôn thường xuyên bên cạnh để nhắc nhở hướng dẫn, thì Mẫn
Nhi sẽ không lầm đường lạc lối, đúng không. Không phải ai trong ngành
giải trí cũng có thể “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn” vậy đâu, Anh
Hồng à.”

Vẻ mặt Hồng Dịch Vũ dịu xuống, dường như đã hơi dãn ra, Bình An nói

tiếp, “Anh cũng đã tức giận Mẫn Nhi lâu rồi, ngay cả cô ấy gọi điện thoại
cũng không nhận. Giờ ván đã đóng thuyền như thế, thay vì tiếp tục phản
đối, còn không bằng tiếp nhận sự thật, về sau anh còn có thể nhắc nhở cô
ấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.