BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 1704

phu nhân à, ngài hiểu lầm rồi...”

“Đồ đê tiện, con hồ ly tinh kia, hiểu lầm cái gì? Ai cho phép mày dụ dỗ

chồng bà hả? Mày là đồ ti tiện không biết xấu hổ, đồ tiểu tam hèn hạ hạ
tiện...” Trần phu nhân đột nhiên quét sang một cái tát, giáng mạnh vào mặt
Đỗ Hiểu Mị, vừa mắng ả xa xả.

Đỗ Hiểu Mị chưa bao giờ mất mặt như lúc này. Ả đưa tay bụm mặt, thiếu

chút nữa thì mất lý trí mà nhào tới liều mạng với mụ béo kia. Nhưng ả biết,
liều mạng với một người đàn bà chanh chua như vậy thì không chiếm được
thượng phong.

Ả nhắc túi xách của mình lên, trợn mắt hung hăng nhìn Trần phu nhân,

cười lạnh châm chọc, “Óc heo như bà chồng không đi tìm phụ nữ khác mới
là có vấn đề. Sao không về nhà mà soi gương đi, đàn ông nào nhìn bà mà
còn có hứng thú mới lạ. Còn không bằng đi tìm heo nái.”

Trần phu nhân vốn cũng đã từng là một cô nương như hoa như ngọc, chỉ

vì sau khi sinh đứa bé thì hình thể lại đột ngột phát triển mãnh liệt. Chính
bà cũng vô cùng tự ti với điều này nên mới có thể lo lắng việc ông chồng
quá thân cận với một người phụ nữ khác như vậy. Nhưng cho tới bây giờ
chưa hề có ai dám nói trước mặt bà rằng dáng dấp của bà khó coi, cho nên
vừa nghe Đỗ Hiểu Mị nói vậy thì hơi ngây ngẩn một chút, đến khi phản
ứng lại kịp thì lập tức phát ra một tiếng thét chấn động trời xanh, “Đồ đê
tiện kia, tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu, mày muốn chết, mày muốn chết
mà!”

Đỗ Hiểu cười khinh khỉnh, cố ý bày ra vóc người cao gầy hấp dẫn của

mình, “Người xấu xí mới cần sớm một chút mà đi tìm chết.”

“A a a a!” Trần phu nhân phát ra một tiếng thét chói tai khác.

“Cô, cút cho tôi!” Bí thư Trần từ trợn mắt hốc mồm đã lấy lại tinh thần,

chỉ tay vào Đỗ Hiểu Mị lớn tiếng quát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.