BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 1722

“Sao rồi?” Nghiêm Túc nhỏ giọng hỏi Bình An, một tay nhẹ nhàng vòng

qua ôm eo cô.

“Không có gì, mọi người đang vui vẻ nên muốn cùng nhau đi ăn cơm.”

Bình An nhẹ giọng trả lời.

Nghiêm Túc khẽ mỉm cười, gật đầu một cái với những bạn học kia.

Trịnh Yến Đình hừ một tiếng, kéo ông xã mình hếch cao cằm rời đi. Vi

Úy Úy đứng sau đám người thấy dáng vẻ ân ái giữa Nghiêm Túc và Bình
An thì mắt lại tối thêm mấy phần, xoay người muốn rời đi theo.

“Úy Úy, cậu đi đâu vậy, chúng ta phải đi ăn cơm mà.” Trong lớp có bạn

học cao giọng kêu.

Bình An theo tiếng kêu nhìn sang, lặng lẽ nhìn Vi Úy Úy.

“Không, tôi chỉ xin nghỉ nửa ngày, buổi chiều còn phải về làm việc.” Vi

Úy Úy miễn cưỡng cười cười nói.

“Hình như cậu đang làm trong Tập đoàn Nghiêm Thị mà, sợ gì chứ, đàng

nào ông chủ lớn cũng ở đây luôn rồi, xin thêm nửa ngày nghỉ nữa là được
ngay mà.” Có người cười ha hả nói.

Vi Úy Úy chờ mong nhìn về phía Nghiêm Túc, hy vọng anh có thể liếc

mắt nhìn cô một cái.

Nghiêm Túc chỉ cúi đầu nhìn Bình An dịu dàng cười, giọng ngọt ngào

chậm rãi, “Nếu là bạn học của em, dĩ nhiên là có thể ngoại lệ.”

“Oa, hạnh phúc kiểu này chói mắt quá đi thôi, tôi chịu hết nổi rồi!” Có

bạn học ồn ào kêu lên.

Không ai chú ý tới nét mặt thiếu chút nữa thì òa khóc của Vi Úy Úy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.