BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 1772

truyền đến giọng nghiêm nghị trách cứ của Lê Thiên Thần. “Em ăn no rỗi
việc hả? Bây giờ là thời điểm nào mà còn gây chuyện như vậy? Em mới
vừa thua thiệt dưới tay Bình An, chưa gì đã kiếm chuyện gây sự nữa rồi.
Em coi lời nói của anh như gió thổi bên tai hả?”

“Em... Cho dù em không ra tay đi nữa thì người khác cũng sẽ làm mà.”

Đỗ Hiểu Mị uất ức kêu lên, lần này đối phó với Duy An là chủ ý của chính
Cao Tinh, ả cũng chỉ phụ một tay quạt gió thổi lửa thôi mà.

Thanh âm cố nén tức giận của Lê Thiên Thần truyền đến, “Em cho rằng

anh mới biết em ngày một ngày hai thôi sao mà định lấp liếm. Nếu em còn
vọng động vậy nữa, xảy ra chuyện gì em có chịu trách nhiệm được không?”

Đỗ Hiểu Mị nghẹn lời, lời nói oán trách đã ra đến đầu lưỡi rồi đành nuốt

trở vào, “Em hiểu rồi.”

Lê Thiên Thần lại nói thêm với ả mấy câu, rồi mới hạ giọng nói, “Tối

nay cùng đi ăn tối đi, anh sang đón em.”

“Ừ!” Mặc dù Đỗ Hiểu Mị còn có chút ấm ức, nhưng nghe Lê Thiên Thần

chủ động hẹn mình thì trong lòng lại mềm đến chảy nước.

Trình Vận bận rộn hết một ngày, cuối cùng cũng thu xếp xong mọi việc.

Từ công đi ra, cảm thấy đói bụng, trong đầu đang nghĩ nên đi đâu để ủy lạo
cái dạ dày của mình thì chợt thấy một chiếc Bentley đen quen mắt đậu bên
đường phía đối diện.

Đáy mắt hiện ý cười nhộn nhạo, chị cất bước đi về phía chiếc xe kia, mới

vừa đến gần sườn xe thì cửa kính xe từ từ hạ xuống, để lộ một khuôn mặt
anh tuấn chững chạc.

“Phương tiên sinh, hôm nay cũng đi ngang qua đây à?” Trình Vận nhẹ

nhàng cười nhìn người đàn ông chững chạc trước mắt, cảm nhận được một
tia vui mừng đang nhảy nhót trong lòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.