BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 1805

Có lẽ kiếp trước hai người là kẻ địch không đội trời chung, chứ không

sao vừa thấy mặt con oắt này thì ả đã thấy tức giận vì không thể bóp chết
nó ngay lập tức vậy.

“Chẳng lẽ một người không có một người cha giàu có, không có một bạn

trai có tiền, là có thể đương nhiên làm đủ các loại thủ đoạn hèn hạ để đạt
được cái mình muốn hay sao? Đỗ Hiểu Mị, đừng có phát biểu cứ như đó là
lẽ tự nhiên như vậy. Cô chẳng qua chỉ muốn biện bạch cho những hành
động ác độc của mình mà thôi. Một người như cô mới đúng là làm cho
người ta ghê tởm!” Bình An hoàn toàn không quan tâm người khác nghĩ thế
nào về cô, bởi từ nhỏ cô đã hiểu rất rõ rằng: cho dù cô và một bạn học cùng
lớp đồng thời thi được một trăm điểm thì người khác chỉ biết thật lòng khen
ngợi người bạn kia, còn cô đạt được một trăm điểm là chuyện đương nhiên,
là cần phải vậy.

Cố gắng mà người khác bỏ ra là trăm phần trăm, chẳng lẽ cô không phải

bỏ ra trăm phần trăm cố gắng sao? Họ cứ nghĩ cô tự thân cố gắng chỉ có
30%, còn tất cả phần còn lại đều đến từ gia đình cô, từ ba của cô...

Cô từ lâu đã tập mãi thành quen với việc người khác nghĩ như vậy, có lẽ

trước kia sẽ để ý mà ấm ức, nhưng bây giờ cô lấy làm vô cùng vinh dự việc
mình là con gái của Phương Hữu Lợi.

“Dựa vào đâu mà cô có thể có được cái mà tôi không có được, cô có giỏi

giang gì hơn tôi đâu? Phương Bình An, còn nhiều thời gian mà, tôi sẽ
không dễ dàng bỏ qua đâu.” Đỗ Hiểu Mị bỏ xuống một câu tuyên ngôn như
vậy rồi ngạo mạn xoay người rời đi.

Bình An lạnh lùng cười một tiếng. Còn nhiều thời gian ư? Cô sao lại còn

nhiều thời gian với Đỗ Hiểu Mị đây!

Chẳng lẽ Đỗ Hiểu Mị thật sự cho rằng hai năm qua cô làm bù nhìn rơm

đấy à? Một người đã từng trải qua nỗi đau đớn tủi hổ khi bị truyền thông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.