“Đổi ý cái gì, mẹ cháu đã đồng ý ly hôn rồi.” Ôn Quốc Hoa tức giận trả
lời.
Nghiêm Hân kinh ngạc nhìn Nguyệt Nga, mặt đầy vẻ không tin và bất
mãn, “Mẹ, mẹ đồng ý ly hôn? Tại sao, tại sao lại đồng ý?”
Ôn Nguyệt Nga kéo Nghiêm Hân ngồi xuống, thở dài, “Cho dù mẹ
không đồng ý thì cũng phải ly hôn. Thay vì lôi nhau ra Tòa, không bằng
đồng ý với ổng cho rồi. Tiểu Hân, nếu như lên Tòa án, thân thế của con sẽ
bị thông cáo toàn thiên hạ, đến lúc đó thanh danh của con...”
“Chẳng lẽ như thế này là tốt cho con sao?” Nghiêm Hân hất tay Ôn
Nguyệt Nga ra, nhìn bà ta trách cứ, “Chẳng lẽ mẹ với ba đột nhiên ly hôn
thì đám phóng viên kia sẽ không vạch lá tìm sâu à, đến lúc đó chuyện con
là con riêng lẽ nào lại không bị phơi bày ra ánh sáng?”
“Thế con cho rằng ổng còn có thể đuổi theo nhận con là con gái à?” Ôn
Nguyệt Nga lắc lắc đầu, “Tiểu Hân, mẹ còn có tiền để dành, chi bằng chúng
ta rời khỏi Trung Quốc, ra nước ngoài sống đi.”
Nghiêm Hân la lên phản đối, “Tại sao con phải chạy trốn ra nước ngoài?
Tại sao con lại để cho mấy kẻ đó được như ý. Con không muốn!”
“Vậy con muốn thế nào? Giờ con có quỳ gối trước mặt Nghiêm Lôi Hải,
ông ta chưa chắc đã liếc mắt nhìn con một cái. Mẹ hiểu người đàn ông này
hơn con. Đúng là trước kia ông ta rất thương con, nhưng vì phát hiện con
không phải là con ruột của ổng, bây giờ ổng chỉ có ghét bỏ con mà thôi. Sự
tồn tại của con nhắc nhở đến nỗi sỉ nhục của ông ta. Con hiểu không?” Ôn
Nguyệt Nga cũng đâu muốn nói nặng như vậy, nhưng tính con gái quá
bướng bỉnh, nói thế nào cũng không chịu hiểu, bà ta đành phải dùng biện
pháp này.
Mặt Nghiêm Hân trắng bệch, một câu cũng không nói nên lời.