BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 383

Nhưng bởi vì sự kiện này mà đã khiến ông già nhìn mình bằng cặp mắt
khác, lại có thể trở thành bạn bè với Phương Bình An, anh cảm thấy chút
đau đớn này thật đáng giá.

Anh muốn Phương Bình An sẽ từng chút từng chút bị anh cảm động, sau

đó yêu anh.

“Vậy thì tốt.” Bình An thở phào nhẹ nhõm, “Thật xin lỗi, tại tôi mà hại

anh ra nông nỗi này.”

Khâu Thiếu Triết khoát tay cười, “Tôi là đàn ông, chịu thương tích

không có gì đáng ngại, em là con gái mà bị hắt lên mặt thì coi như tiêu.”

“Thiếu Triết, anh thật sự là một người tốt.” Bình An chân thành cảm tạ.

Gương mặt tuấn tú của Khâu Thiếu Triết không tự chủ đỏ lên, lớn như

vậy rồi mà đây vẫn là lần đầu tiên có người nói anh tốt, “Ai muốn làm
người tốt chứ, lúc ấy tôi cũng đâu muốn cứu em, cũng không biết dây thần
kinh nào bị chạm nữa.”

Hành động theo bản năng càng có thể nhìn ra bản chất của một người.

Bình An nhìn anh khẽ mỉm cười, Lê Thiên Thần đứng cạnh nhìn thấy thì
bụng dạ phát chua, ánh mắt nhìn Khâu Thiếu Triết sâu xa thêm mấy phần.

Bị Bình An nhìn như thế có chút không được tự nhiên, Khâu Thiếu Triết

lại hỏi, “Tóm lại em đã đắc tội với ai vậy? Để tới nỗi xuống tay ác đến thế.”

Nói đến kẻ tạt axit, sắc mặt Bình An nặng nề, “Tôi còn muốn hỏi anh, tối

qua anh có thấy rõ dáng dấp bề ngoài của kẻ kia không? Tôi hình như
không biết người ta.”

“Toàn thân cao thấp của người đó chỉ nhìn thấy được đôi mắt, tôi sao

thấy rõ được. À, bất quá theo dáng người thì hẳn là một phụ nữ.” Khâu
Thiếu Triết nói, “Gần đây em có giành đàn ông với người nào không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.