Chỉ là cái này không có liên quan gì đến Bình An, chỉ cần Bình An cùng
Nghiêm Túc duy trì ở phạm vi bạn bình thường, làm cha như ông, đối với
bọn họ lui tới là rất tán thành.
Cho nên đối với sầu lo của Lê Thiên Thần, ông chỉ là cười nói, “Có thể
có mục đích gì? Bà nội của anh ta là bạn đồng nghiệp cũ của bà ngoại Bình
An, cậu ấy và Bình An cũng coi là bạn, có lui tới cũng bình thường.”
Viên lão phu nhân dường như cũng rất không có cảm tình đối với
mình...... Ánh mắt Lê Thiên Thần trầm xuống.
”Ba, ba đã về rồi.” Thanh âm của Bình An thanh thúy ở trên lầu truyền
đến, mặc quần áo ở nhà San Hô nhung màu trắng gạo, một thân nhẹ nhàng
khoan khoái mà thẳng bước đi xuống lầu.
Mới vừa rửa mặt, tóc cô mới thổi khô một nửa, gương mặt trắng nõn
mềm mại thoảng ửng hồng, mắt sáng trong suốt, cực kỳ giống hắc bảo
thạch được nước ngâm đi qua.
Lê Thiên Thần nhìn cô, trong lòng rung động một trận.
Đôi mắt của Phương Hữu Lợi hiện lên nụ cười cưng chiều, đưa tay vuốt
vuốt tóc của cô, “ Sao không đem tóc làm khô hãy xuống, cẩn thận kẻo bị
cảm.”
Bình An cười nói, “Trong nhà không phải có lò sưởi sao ạ? Ba hôm nay
bận không?”
”Cuối năm là tương đối bận.” Phương Hữu Lợi ôm con gái đi về phía
phòng ăn, cũng kêu Lê Thiên Thần đi lại đây, “Hôm nay Đổng quản lý đến
thăm con?”
”Đúng ạ, nói là lòng của tất cả mọi nhân viên công ty, chị Tư Tiệp là một
người rất tốt đấy.” Bình An cười nheo mắt, giống như lơ đãng khen ngợi