BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 452

Hơn bốn giờ chiều, bọn họ đáp xuống sân bay Thành phố J, tới đón bọn

họ là bác trai cùng hai ông anh con bác của Bình An, còn có cô của Bình
An.

Bình An cũng chẳng có ấn tượng sâu đậm gì với bọn họ, dù sao thì cũng

đã không gặp mặt nhiều năm rồi, sau khi Phương Hữu Lợi giới thiệu, điền
đạm nhu thuận kêu một tiếng, “Bác trai, cô, anh cả, anh hai.”

Phương Hữu Kiệt và Phương Khiết Hoa khi nhìn thấy Bình An thì khẽ

ngẩn ra, trong ấn tượng của bọn họ, cô cháu gái này dáng dấp vừa ngu ngốc
vừa ngây ngô, khi nào thì đã trở nên xinh đẹp như vậy rồi?

“Thật là con gái đến 18 tuổi biến đổi khôn lường nha, xuýt nữa thì không

nhận ra Bình An rồi.” Hình dáng Phương Hữu Kiệt và Phương Hữu Lợi có
mấy phần tương tự, thân hình cao to vạm vỡ, luôn mang vẻ mặt cười tủm
tỉm nhẹ nhàng, làm cho người ta cảm giác thật bình dị gần gũi.

Bình An cũng không ưa bác trai này mấy, bởi cảm giác nụ cười của ông

không chân thành gì cho lắm.

“Đúng vậy nha, Bình An xinh đẹp hơn so với trước kia.” Phương Khiết

Hoa quan sát Bình An từ đầu đến chân một lần, sau đó mới không mặn
không lạt nhả ra một câu.

Trước kia trên mặt Bình An còn có vẻ phúng phính của trẻ con, beo béo

tròn tròn trông vô cùng ngây thơ đáng yêu, nhìn kiểu gì cũng giống như
một đứa bé chưa lớn. Chắc lần trước vừa trải qua một lần bệnh nặng nên đã
gầy đi không ít, không còn nét mập mạp trẻ con nữa, khuôn mặt lại trở nên
càng xinh đẹp thanh nhã, vẻ mặt non nớt vốn có chắc cũng bởi thế mà trở
nên trầm tĩnh điền đạm hơn.

Phương Hữu Kiệt và mọi người cảm thấy cô biến hóa quá lớn như vậy

cũng là chuyện đương nhiên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.