BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 454

Phương gia chả mấy ai để anh vào mắt, anh cũng không thèm so đo với họ
làm gì, chỉ cười hẹn gặp lại với Bình An.

Bình An và Phương Hữu Lợi lên chiếc xe Audi bên cạnh, Phương Húc

lái xe, Phương Hữu Kiệt ngồi ở vị trí cạnh tài xế, Phương Khiết Hoa lái xe
cùng với cậu cháu thứ hai kêu bằng cô, đi theo phía sau bọn họ.

Khi nghe Phương Hữu Lợi nói muốn ở tại khách sạn, Phương Hữu Kiệt

cau mày ra ý không vui nói, “Đi ở khách sạn cái gì, có nhà sao không ở, ở
khách sạn người ta nói còn ra thể thống gì nữa. Phòng khách đã dọn dẹp
xong, chẳng lẽ khách sạn còn thoải mái hơn ở nhà sao?”

Phương Hữu Lợi mi tâm nhẹ chau lại, “Ở khách sạn tương đối thuận tiện

hơn.”

“Thuận tiện cái gì? Cứ ở trong nhà đi.” Phương Hữu Kiệt luôn ưỡn ngực

cho mình là Đại Gia Trưởng của Phương gia, cho rằng hễ mình nói là đúng,
cũng không cho phép người khác được phản đối ông bao giờ.

‘Ở nhà bác mới là không thuận tiện đó’, Bình An nói thầm trong lòng,

mặc dù ấn tượng không rõ ràng lắm, nhưng cô vẫn nhớ đoạn thời gian ở
trong nhà bác trai này cũng chẳng vui vẻ gì, hình như là ba gây gổ với bác
trai chuyện gì đó.

Phương Hữu Lợi biết nói tiếp cũng vô ích, tính tình của vị huynh trưởng

này ông còn lạ gì, lúc nào cũng ra vẻ ta đây, thích lên mặt chỉ bảo người
khác, luôn muốn người khác làm theo ý mình, nếu gặp ai có ý kiến bất
đồng với ông ta thì nhất định phải tranh cãi cho đến khi phải nghe theo lời
ông ta thì mới thôi.

“Chú à, lần này ở lại nhà lâu lâu một chút nhé.” Phương Húc vừa lái xe,

vừa cười hỏi Phương Hữu Lợi.

“Qua hết Tết Âm lịch thì sẽ quay về.” Phương Hữu Lợi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.