BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 455

“Sao không ở thêm vài ngày?” Phương Hữu Kiệt hỏi, “Chẳng lẽ công ty

không có chú thì không được à.”

Phương Hữu Lợi cười nhẹ nói, “Cũng không phải, chẳng qua là có chút

tiệc xã giao đẩy không ra mà thôi.”

Phương Hữu Kiệt xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Bình An, nheo mắt

cười hỏi, “Bình An hiện giờ còn đang đi học chứ? Học đại học ở đâu vậy?”

“Ở Quảng Châu ạ, năm nay là năm thứ hai.” Bình An nhẹ giọng trả lời.

“Vậy à? Chuyên ngành gì đấy?” Phương Húc chen miệng hỏi, anh ta còn

tưởng rằng cô em họ này sẽ không đến học tại đại học công lập đâu cơ đấy.

“Quản trị Kinh doanh.” Bình An nói.

Phương Húc nở nụ cười, “Em mà cũng đi học quản trị kinh doanh à, con

gái học ngành này tương lai chắc gì sẽ dùng đến.”

“Vậy cũng chưa chắc, tương lai tôi tốt nghiệp xong có thể sẽ giúp ba

quản lý công ty nha.” Bình An nhìn Phương Hữu Lợi thân thiết cười nói.

Phương Hữu Lợi vui mừng gật đầu với cô một cái.

Hai cha con đằng trước liếc mắt nhìn nhau, trầm mặc không nói.

Bốn mươi phút sau, rốt cuộc thì bọn họ cũng đi đến tiểu khu xa hoa mà

Phương Hữu Kiệt ở, Phương Húc và Phương Dương giúp Bình An xách
hành lý, đoàn người vào thang máy, Phương Húc nhấn nút lầu tám.

Quách Cầm, vợ của Phương Hữu Kiệt, đã ở sẵn trong nhà chờ bọn họ.

Quách Cầm là một phụ nữ nông thôn tiêu chuẩn, vốn có thói quen mộc
mạc, nhưng sau khi theo chồng con vào ở trong khu nhà cao cấp, vì không
muốn để cho chồng mất mặt nên mỗi ngày bà chỉ hận không thể nào khoác
được hết tất cả các loại hàng hiệu mà bà có lên trên người, đặc biệt là cái áo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.