Ánh mắt sắc bén của Ôn Triệu Dung buồn bã, lấy tay cởi bỏ nơ cài cổ,
cởi nút áo ở trên cổ cũng dựa lưng vào vách tường giống như Bình An,
“Cũng bởi vì cô ta là trợ lí của Lê Thiên Thần, cho nên em ghen, ngay cả
cô ta đến gần ba em đều không cho phép?”
“Tôi không thích cô ta.” Bình An “Không liên quan gì đến Lê Thiên
Thần.”
“Cần gì tự lừa mình dối người vậy, Phương Bình An, em xem em là cái
gì? Mới vừa rồi em định vọt vào sàn nhảy đúng không, sau khi vào đó rồi
em sẽ làm gì? Không nghĩ đến hậu quả sao? Có phải muốn kéo Đỗ Hiểu Mị
ra, cảnh cáo cô ta không được đến gần ba em hoặc là Lê Thiên Thần đúng
không? Em có nghĩ tới thân phận mình là gì không, có thể tùy tiện ở trên
tiệc rượu giương oai sao?” Ôn Triệu Dung thấy bộ dáng ngây ngốc này của
cô, liền tức cành hông, cô gái ngu ngốc này, làm việc chưa bao giờ nghĩ hậu
quả.
Bình An nhanh chóng ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm, sắc mặt có chút
trắng bệch.
“Em sẽ chỉ làm mất đi hình tượng của mình, thậm chí hại ba em mất mặt,
em nói, có phải như vậy hay không?” Ôn Triệu Dung nhìn khuôn mặt nhỏ
nhắn tái nhợt của cô, giọng nói mềm một chút.
“Tôi...... Không nghĩ qua.” Bình An bị Ôn Triệu Dung nói như thế, mới
biết mình thật ra thì vẫn là ngây thơ buồn cười như vậy, dù cho cô trọng
sinh them làn nữa, cô cũng không đủ tỉnh táo để đối mặt Đỗ Hiểu Mị cùng
Lê Thiên Thần.
Cô muốn ba cô hãnh diện về cô, cô muốn trở thành niềm kiêu ngạo của
ba......
Bình An ôm hai cánh tay của mình, trợt ngồi ở thảm phủ trên mặt đất,
thống khổ cúi đầu.