BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 888

Phương Hữu Kiệt hàn huyên chưa được đôi ba câu đã sưng mặt lên giáo
huấn Phương Hữu Lợi.

Mắt Bình An thoáng nét mỉa mai, nếu để họ về ở trong nhà mới thật sự là

phiền đó. Cô trả lời thay Phương Hữu Lợi, “Bác à, nhà con thường không
có người ngoài vào ở, phòng cho khách cũng không kịp dọn dẹp, nên ở
khách sạn tương đối dễ hơn.”

Phương Hữu Kiệt lườm cô, “Bác và cha con nói chuyện, con nít chen

miệng cái gì?”

Bị Phương Hữu Kiệt không nể mặt nạt một câu, Bình An cười cười

không nói nữa, khóe mắt thấy được vẻ mặt đắc ý của Lâm Miên Băng. Cô
nhìn về phía Phương Húc, ông anh họ này từ đầu đến giờ vẫn chưa nói với
cô câu nào mà vẫn giữ một bộ mặt sa sầm, chả biết là trưng sắc mặt như thế
cho ai nhìn.

“Bình An nói đúng, vả lại lần nào lên đây họp các lãnh đạo chi nhánh

đều ở tại khách sạn này.” Phương Hữu Lợi thản nhiên nói.

“Ở khách sạn là tốt rồi, thoải mái hơn chứ sao.” Phương Khiết Hoa cười.

Bà không phải đến Thành phố G để dự họp mà có mục đích khác nên mới
không muốn chọc cho Phương Hữu Lợi tức giận.

“Hừ.” Phương Hữu Kiệt hừ một tiếng, chợt nhìn về phía nhân viên phục

vụ đứng ngoài cửa giận dữ hỏi, “Sao còn chưa dọn đồ ăn lên.”

Phương Húc cau mày kéo nhẹ ông ta, “Ba, còn chưa gọi thức ăn mà.”

“Bác, bác gọi thức ăn đi.” Bình An đưa thực đơn cho ông ta, mặt vẫn giữ

nụ cười rực rỡ.

Phương Hữu Kiệt bị nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời này đâm cho đau

mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.