BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 972

“Người một nhà không nên khách sáo.” Nghiêm Túc chậm rãi cười thấp,

giọng điệu mập mờ như trước giờ vẫn thế.

Người này thật là, không lúc nào mà không tìm cơ hội để chọc ghẹo cô!

Bình An trợn mắt nhìn lên trời, mặc dù không thể làm gì nhưng ngay chính
cô cũng không phát giác ra được, đối với hành động vô lại này của Nghiêm
Túc cô lại không thấy phản cảm chút nào.

“Ngày mai anh có rảnh không?” Bình An hỏi.

“Có, muốn đi ngoại ô xem chỗ thôn dân đấy à?” Nghiêm Túc hỏi.

Bình An nói, “Đúng vậy, đi trước tìm hiểu tình huống.”

“Ba em không có việc gì chứ.” Còn có tâm tình mà đi lo việc riêng, như

vậy có nghĩa là Phương Hữu Lợi chẳng có bất cứ chuyện gì? Nghiêm Túc
trong lòng hoang mang, vậy hôm nay chuyện gì xảy ra ở bệnh viện vậy?

“Ah, ba tôi không sao, chỉ là sợ bóng sợ gió một phen thôi.” Bình An

cười gượng hai tiếng nhưng cuối cùng vẫn không thể nói thật.

Nghiêm Túc không phải là người thích hỏi thăm chuyện nhà của người

khác, nghe cách nói của Bình An dường như không muốn nói thêm về
chuyện ngày hôm nay, nên anh cũng chẳng hỏi tới, “Vậy ngày mai anh tới
đón em nhé.”

Sau khi hẹn thời gian với Nghiêm Túc, Bình An cúp điện thoại rồi đi đến

thư phòng nhìn thử. Phương Hữu Lợi vẫn còn đang thảo luận cùng Hồng
Dịch Vũ, lúc này đã là mười giờ tối.

Nghĩ chuyện hôm nay xảy ra chính bởi vì Phương Hữu Lợi quá mỏi mệt

nên mới tạo thành hiểu lầm như thế, Bình An không chút do dự gõ cửa thư
phòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.