BÌNH MINH RỰC RỠ - Trang 292

nhỏ với một sợi dây, kẹp chiếc kẹp lên công tắc trên đỉnh xe, thử giật giật
dây. Chiếc kẹp bắn vào nút khởi động của chiếc dù.

Lưu Nghiễn xem xét một lúc, đưa sợi dây cho Trịnh Phi Hổ, nói: “Kéo

mạnh là có thể ấn vào cái công tắc này rồi, lát nữa lật xe đỡ phải mò.”

Trịnh Phi Hổ như nghịch đồ chơi, giật giật sợi dây mấy cái, gật đầu.
Mông Kiến Quốc: “Tôi cũng cho rằng Lưu Nghiễn đáng tin cậy hơn Tiến

sĩ Ngụy, ít nhất thì cũng không suốt ngày lôi chúng ta ra để thử nghiệm
mấy phát minh mới của ông ấy… Nhưng Phi Hổ này, thằng nhóc này
không khen được, khen một câu là vểnh cái đuôi lên ngay.”

Trịnh Phi Hổ: “Bệnh chung của những người trẻ tuổi.”
Lưu Nghiễn: “…”
Từ máy liên lạc phía trước vang lên giọng nói nhiệt tình hồ hởi của Triệu

Kình: “Hai vị tướng và quản đốc trưởng đã chuẩn bị xong rồi chứ? Xuất
phát thôi!”

“Chỉ có một vị tướng thôi, Triệu Kình, xuất phát được rồi.”
Lưu Nghiễn: “Sao lại là anh?”
Triệu Kình: “Lưu Nghiễn? Sao lại là cậu?! Tốt quá! Tôi còn lo ông cậu

sẽ làm loạn trực thăng của mình lên chứ, đổi người khác thì an toàn hơn
nhiều rồi! Xuất phát!”

Lưu Nghiễn: “…”
Cửa khoang sau của máy bay đóng lại.
Lưu Nghiễn cuối cùng cũng nhận ra một vấn đề hết sức nghiêm trọng.
“Đội này chỉ có hai người?!” Cậu không thể tin được hét lên.
“Ba người: Đội trưởng, đội phó, kỹ sư.” Mông Kiến Quốc tỉnh bơ: “Con

không phải là người à?”

Trong tiếng động cơ gầm rú, chiếc trực thăng chuyên dụng của Tiến sĩ

Ngụy bay lên, rời khỏi Bộ tổng chỉ huy, xuyên qua trời xanh biển xanh,
hướng về phía đại lục mịt mờ như một ẩn số.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.