BÌNH YÊN KHUNG TRỜI NHỎ - Trang 38

- Chà, cô thông minh dữ vậy? Tôi không tin là mười tám tuổi mà cô học
xong khóa Thương mại Kinh tế nào đâu.
Thiên Ân nén tiếng thở dài:
- Tôi chưa tốt nghiệp trung học. Nhưng... chuyện mua bán công ty kia có lẽ
tôi cũng biết qua sơ sơ.
Văn chỉ cười không tin. Nhưng Thiên Ân thì lặng lẽ buồn rầu vì điều cô nói
là sự thật. Chẳng những biết sơ sơ, thậm chí cô đã từng đối diện với nó nữa
kìa. Công ty của ba khi không còn giám đốc đã xảy đến vô số những rắc rối
khó khăn. Chỉ hơn tháng sau ngày ba mất, chú Tâm, người phó giám đốc
của ba cô trải trước mặt cô vô số những giấy tờ hóa đơn, giấy thúc nợ, thu
đòi bồi thường hợp đồng...
Chú tâm phân tích tình thế khó khăn trước mắt rồi kết luận thật rõ ràng là
chỉ còn một cách cuối cùng để cứu vãng tình thế, đó là cô phải thay ba
mình sang nhượng lại công ty. Thiên Ân không rành về pháp lý và cả về
quản lý kinh tế, lại thêm phần lơ ngơ mất hồn vì sự mất mát người thân duy
nhất của mình nên đành phải nghe theo lời chỉ vẽ của chú ấy. Những cuôc
họp về sang nhượng kia, cô chỉ biết khóc thầm và ngồi ngây ngô cố lắng
nghe nhưng không hiểu được gì nhiều. Công ty của ba, tâm huyết của ba
vậy mà cô cũng không gồng gánh được để cuối cùng rồi cũng phải nhắm
mắt ký càn.
Thấy cô có vẻ lặng lẽ, Văn hắng giọng hỏi:
- Sao? Không hỏi chuyện gì nữa à?
Thiên Ân ngẩng lên:
- Tôi chẳng biết nói chuyện gì nữa.
- Kể chuyện về cô xem. Cô bỏ lên Đà Lạt rồi đi những đâu, làm những việc
gì?
Thiên Ân nhìn mông lung ra ngoài cửa xe, màn đêm phủ cảnh vật thành
những khối to đen chạy vụt qua hay bên xe.
- Đúng ra là tôi đến nhà người chú họ nhưng không sống được ở đó, tôi quá
giang một xe thu mua hàng bông từ thành phố lên Đà Lạt.
Cô nhìn anh cười nhẹ:
- Xe đó có ghé qua Hương Xưa, tôi cũng muốn xin việc ở đó, nhưng bị từ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.