BÌNH YÊN KHUNG TRỜI NHỎ - Trang 40

Khánh Mỹ

Bình yên khung trời nhỏ

Chương 4

Thiên Ân giật mình choàng tỉnh. Cô mở mắt rồi chồm dậy nhìn cảnh tượng
xung quanh với vẻ sững sờ. Phải mất đến mấy phút cô mới hiểu được xe đã
gặp tai nạn. Những dằn xóc và âm thanh nghiến rít khó nghe vừa rồi là sự
thật chứ không phải trong cơn ác mộng. Đầu nhức nhối, cô đưa tay lên đỡ
lấy và nhăn mặt cố kềm cơn đau mà nhìn qua Văn. Anh đang gục đầu vào
vô lăng bất động.
- Anh... anh Văn! - Cô khàn giọng gọi.
Thân người ngồi cạnh cô không nhúc nhích và không cả tiếng trả lời. Cô
nén cơn sợ hãi vừa ập đến để chồm níu lấy vai anh:
- Nè, anh Văn! Anh có sao không? - Cô gọi lần nữa.
Đà kéo của tay cô đã lật người Văn bật ngửa ra ghế. Ánh trăng nhạt nhòa
trên cao soi thấy một màu đỏ đang chảy thành dòng trên mặt anh.
Người run lên bần bật hốt hoảng, Thiên Ân muốn thét lên khi nhìn thấy
gương mặt bê bết máu của anh. Cô quýnh quáng lay gọi anh thêm vài lần
nữa rồi đột nhiên cô khựng mắt trợn trừng đưa tay run run vịn lấy mạch tay
anh. Phải cố ngăn mình đừng quá run sợ và thở dồn, cô mới nhận định
được một cách mơ hồ rằng dường như anh vẫn còn nhịp thở.
- Anh Văn, tỉnh dậy, anh Văn, đừng làm tôi sợ, anh tỉnh được mà. Anh còn
sống mà.
Mặc cho cô có lay gọi, thân người Văn cứ nghiêng ngả mất hẳn ý thức.
Thiên Ân hấp tấp mở đai an toàn để chui ra khỏi xe. Cô không biết phải
làm gì để qua được tình huống đáng sợ này. Cô la lớn bằng một giộng hốt
hoảng và nghẹn ngào:
- Cứu với, có ai làm ơn cứu chúng tôi với.
Chạy thêm mươi mét lên con lộ cao, cô lại hét tiếng gọi cứu mấy lượt,
nhưng con lộ dài vắng lặng, không một ánh đèn xe. Bóng đêm vẫn phủ
trùm khắp nơi, ngoài tiếng côn trùng rỉ rả, không có ai đáp lại lời cô. Run
sợ chạy trở về, cô hoang mang đến trước đầu xe, Thiên Ân nhận thấy xe đã
tông phải một mô đất cao, đầu xe bị móp vào một chút.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.