BÌNH YÊN KHUNG TRỜI NHỎ - Trang 63

Văn phẩy tay cho qua:
- Thôi được, cứ cho là tôi dở hơi, đã cho người ta điếu thuốc rồi mà còn
giật lại cho được. Nói qua chuyện cà phê, không cho cô hút thuốc, tôi lại rủ
cô vào quán cà phê à?
Thiên Ân cãi:
- Không phải rũ mà là "mời". Anh mời tôi đàng hoàng.
Văn gật gật:
- Ừ, thì "mời". Rồi sau đó?
- Thì ngồi uống nước thôi, anh uống cà phê, tôi uống sữa. Nếu anh muốn
nói rõ hơn thì tôi uống đến hai ly sữa.
- Uống cà phê xong tôi còn đi đâu nữa? - Văn hỏi tới.
Thiên Ân trợn mắt:
- Ai mà biết anh đi đâu, tôi uống hết hai ly sữa nóng, thấy anh cứ ngồi hoài
với ly cà phê nguội ngắt, nên tôi chào anh và ra về trước. Qua tối hôm sau
tôi mới gặp anh trên đèo.
Văn gật gù:
- Ừ, em nói là tối hôm sau em quá giang xe tôi ngay trên đèo?
- Đúng rồi.
Anh im lặng nghĩ ngợi giây lát rồi chợt hỏi:
- Tại sao tôi lại về Sài Gòn vào một đêm mưa gió như vậy?
Thiên Ân kêu lên bực doc.:
- Ai mà biết đâu. Trên xe, anh cho tôi biết tên, kể tôi nghe về nhà anh. Anh
nói lung tung nhiều thứ nhưng đâu có nói lý do tại sao anh về ban đêm, bây
giờ anh hỏi làm sao tôi biết mà nói đây?
Văn hỏi cắc cớ:
- Nếu em khôgn biết tôi về chuyến đêm, làm sao đón quá giang được?
Thiên Ân trố mắt kêu lên:
- Trời ơi! Tôi chỉ đứng trên đèo vẫy tay quá giang thôi, nhiều xe đi qua
nhưng chẳng ai dừng lại, cuối cùng có xe của anh là chịu dừng. Tôi đâu biết
anh về chuyến đêm hay chuyến ngày, cũng đâu cố tình đón với xe anh. Chỉ
là... tình cờ gặp nhau thôi.
Nheo mắt nhìn cô Văn gật gù:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.