BÌNH YÊN KHUNG TRỜI NHỎ - Trang 82

Khánh Mỹ

Bình yên khung trời nhỏ

Chương 8

- Đổi ngày? Là sao hả nội?
Văn nhìn qua bà Liên. Bà cũng kinh ngạc không kém gì anh.
Ông nội nhìn hai cô cháu mà mỉm cười:
- Có gì đâu mà ngạc nhiên vậy Văn, thì con còn bệnh, chưa khỏe, ông dời
ngày mừng thọ lại thôi.
Văn kêu lên:
- Nhưng con có bị gì đâu? Đâu cần nội phải dời ngày mừng thọ?
Ông nội lắc đầu:
- Vậy mà chưa có gì à? Con bị tai nạn, thương thế đến giờ vẫn chưa khỏi,
ông còn lòng dạ nào mà đãi tiệc ăn mừng.
Văn cố phân trần:
- Con thực sự khỏe lại rồi, con chỉ còn cái chân băng bột vướng víu chút
thôi chứ đâu có gì nữa. Nội đừng dời ngày làm gì.
Ông anh nghiêm mặt:
- Là thân thể con tạm bình phục thôi chứ ký ức con chưa ổn định lại mà.
Nội không muốn đãi tiệc làm gì khi nhà còn chuyện không vui.
Bà Liên rụt rè lên tiếng:
- Anh Ba có nói thiệp đã phát rồi đó ba.
Ông gạt đi :
- Lỡ phát rồi thì hồi lại. Đa số toàn là bạn già hoặc họ hàng thân thuộc ai
cũng biết nhà mình đang có chuyện họ không dám trách đâu.
Văn áy náy:
- Nhưng sinh nhật bảy mươi tuổi lại là lễ đại thọ, quan trọng lắm, nội đâu
thể vì con mà bỏ đi.
Ông nội cười nạt đùa:
- Cái thằng, mày là cháu đích tôn, ba mày lại mất sớm, có một mình mày
thôi. Nội không lo cho mày thì còn lo cho ai.
Ông hắng giọng:
- Vả lại, nội cũng đâu có tính bỏ hẳn lễ mừng thọ, nội chỉ định dời ngày

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.