tĩnh. “Anh nghĩ nhà Gerard kia có bỏ ra một triệu cho cậu công tử bột
không?”
Người tài xế huýt sáo “Đó là số tiền bọn chúng đòi hả?”
Trong giây phút đó, Blaze tưởng như hắn có thể cắn đứt lưỡi và nuốt
chửng nó một cách vui sướng. “Vâng”, hắn nói. Và nghĩ Ôi, George ơi!
“Tin mới đấy” viên tài xế nói. “Nó không có trong tờ báo sáng nay.
Anh nghe trên đài à?”
Georger nói khá rõ ràng “Giết nó đi, Blaze!”
Người tài xế khum tay trên tai. “Cái gì? Có thật có tin đó không?”
“Tôi đã bảo có mà, ở trên đài”. Hắn nhìn xuống tay mình và gập vào
trong lòng. Đôi cánh tay to khỏe đầy sức mạnh. Một cánh tay đã bẻ gãy cổ
con chó Côli bằng một cú đấm và sau đó hắn thậm chí đã không còn lớn lên
nữa.
“Bọn chúng có lẽ sẽ nhận được tiền chuộc”, người tài xế nói, vứt
đầu thuốc lá thứ hai ra ngoài và châm điếu thứ ba, “nhưng bọn chúng sẽ
không bao giờ tiêu chúng. Không bao giờ.”
Họ đã đến đầu đại lộ 1, chạy qua những đám lầy đóng băng và
những trại sò đóng cửa vì mùa đông giá rét. Người lái xe tải đang cố tránh
cổng thu phí và trạm cân ở đó. Blaze không trách móc gì ông ta cả.