BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 136

- Ta sớm mong chiều ngóng, cuối cùng ngày đại hỉ cũng đến. Nhưng khi

vén tấm khăn che mặt tân nương, ta cảm thấy sự việc không như mình chờ
đợi. Người trước mặt ta không còn giống người khiến ta tương tư suốt hai
năm trời nữa. Nàng chẳng bao giờ cưỡi ngựa, cũng hiếm khi hé cười. Ta cứ
tự hỏi mình, rốt cục là thế nào? Chẳng lẽ ta nhận lầm? Về sau ta cho thuộc
hạ đi dò la khắp chốn, vất vả lắm mới biết được nguyên nhân.

Chàng cười khổ, không nói rõ hơn. Nhược Hi thầm thở dài, trời già sao

khéo trêu ngươi! Nghĩ ngợi chốc lát, đột nhiên tim đập điên cuồng, cô nín
thở, e ngại hỏi:

- Người đó vì sao mà chết?

Bát a ca im lặng, rồi hít một hơi thật sâu:

- Người mà ta phái đi điều tra đã sơ suất đánh động cha em. Ông muốn

tay binh sĩ nọ tránh xa, bèn cử hắn làm tiên phong, về sau… – Chàng
ngưng ngang, không nói hết.

Nhược Hi cảm thấy tim mình đập mỗi lúc một mạnh. Cô rút tay ra, toan

tháo chiếc vòng trả cho Bát a ca, chàng liền nắm lại:

- Đừng tháo!

Nhược Hi cúi mặt, trân trân nhìn chiếc vòng:

- Đây là quà tặng chị mà.

Bát a ca siết tay cô chặt hơn, thì thầm:

- Đây là quà tặng cho người ta thương – Nói đoạn, chàng đưa tay còn lại

nâng cằm Nhược Hi, nhìn sâu vào mắt cô – Hứa với ta, đừng bao giờ tháo
ra!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.