BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 166

Phía kia vẫn không mảy may động tĩnh, Nhược Hi bực mình đứng dậy

kéo cửa. Nắng từ ngoài ùa vào rèm mi nàng, mang theo hình dáng Bát a ca.
Chàng đứng dưới gốc quế trong sân, mình vận tấm áo xanh lục, tư thái
nhàn nhã, mỉm cười nhìn Nhược Hi đang vịn tay nơi cửa. Nắng lọt qua tán
lá, tỏa xuống mặt, khiến nụ cười của chàng càng thêm nồng nàn, và khiến
trái tim người đối diện cũng như được sưởi ấm.

Nhược Hi ngẩn ra nơi bậu cửa, đăm đăm ngó Bát a ca một lúc, chàng

lặng lẽ nhìn lại. Lát sau, chừng như choàng tỉnh, Nhược Hi vội tiến đến
thỉnh an. Bát a ca mỉm cười bảo:

- Đây là lần đầu tiên đến thăm nơi ở của em. Yên tĩnh đấy nhỉ!

Giọng Nhược Hi có phần tự hào:

- Xấu tốt gì giờ em cũng là nữ quan, không thể ở chỗ úi xùi quá được.

Bát a ca cúi mặt cười khẽ, Nhược Hi không nhịn được, cũng bật cười

theo. Một lúc sau, nàng nói:

- Em ở chung với Ngọc Đàn, nhưng hôm nay chị ấy đi trực.

Nói xong, cảm thấy như mình đang ngụ ý điều gì, Nhược Hi bất giác đỏ

bừng cả mặt. Bát a ca cười đáp:

- Ta biết.

Nhược Hi “ừm” khẽ, lòng càng ngượng thêm, giả cách lơ đãng nhặt một

chiếc lá rụng dưới đất lên nghịch. Nhớ tới thái độ phớt lờ của Thập tứ mấy
ngày qua, lại trông vẻ mặt ôn hòa như thường của Bát a ca, nàng chỉ muốn
nhân đây hỏi xem chàng nghĩ thế nào. Nhưng được ở bên chàng, trong một
lúc hiếm hoi có riêng hai người với nhau, lại thêm nắng hè khiến người uể
oải dễ chịu, nàng thật chẳng muốn bận lòng chi cho nhiều.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.