BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 168

nữa, cũng mỉm cười cùng chàng.

Hai người đương nhìn nhau cười thì một tên thái giám lấp ló ở cổng, gọi:

“Bát gia!” Gọi xong, hắn chẳng chờ nghe chủ hỏi han, đã trở gót đi luôn.
Bát a ca bảo:

- Ta phải về đây!

Nhược Hi gật đầu, không nói không rằng. Bát a ca nhìn sâu vào mắt

nàng, rồi quay mình rời đi.

Nhược Hi đưa mắt nhìn theo bóng chàng biến dần ngoài cổng, đoạn lùi

lại mấy bước, tựa đầu vào thân cây, lặng lẽ thở dài. Phải, ngay bản thân
nàng cũng không ngờ rằng vào cung, nàng lại xốc vác năng động đến thế.
Lúc mới tới, vì ghi nhớ ti vi và lịch sử liên tục nhấn mạnh hoàng cung là
một nơi đáng sợ, nàng ôm đầy một bụng dè dặt thận trọng. Những điều
trông thấy, những chuyện nghe thấy đều nhắc nhở nàng không được phạm
sai lầm, tuyệt đối không được. Thoạt tiên, nàng tâm tâm niệm niệm rằng
đừng bao giờ mắc lỗi, nhưng dần dần cảm thấy nếu muốn sống cho dễ thở
thì phải làm sao để số người sai phái giám sát được mình càng ít càng tốt,
như thế mới có đôi chút tự do. Quyết định vậy rồi, nàng gắng sức phấn đấu
cho bản thân, gắng sức giành lấy tự chủ và tôn nghiêm ở mức cao nhất giữa
bộn bề ngặt nghèo quy củ.

Đang trầm tư mặc tưởng, chợt nghe tiếng Vân Hương: “Cô nương cát

tường!”, Nhược Hi bèn đứng thẳng dậy. Vân Hương không hiểu đã vào sân
tự khi nào, đang nhún mình thỉnh an. Nhược Hi vội cho cô đứng lên. Vân
Hương cười tươi:

- Hành lý của tôi gọn nhẹ, đã sửa soạn xong rồi. Vì thế tôi sang xem chị

có cần giúp đỡ gì không?

Nhược Hi mỉm cười mời cô vào nhà:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.