BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 178

Nhược Hi chẳng biết Thập tam hát tiếng Mông hay tiếng Mãn, đằng nào
nàng cũng không hiểu, nhưng ngôn ngữ không hề ảnh hưởng đến sự quyến
rũ trong giọng ca của gã.

Thập tam a ca: tư thái đĩnh đạc, khuôn mặt sáng sủa, nụ cười nồng nhiệt

thoáng phần phóng túng, tiếng hát trầm lắng mà vang dội lan đi xa trong
trời đêm tịch mịch, tưởng chừng đây là âm thanh duy nhất từ xưa tới nay
trên thảo nguyên. Gã cũng như ngựa trời trong truyền thuyết nơi này, vừa
hiện ra, chỉ hai cú nhảy đã khiến tất cả bàng hoàng chấn động. Mọi người
vốn dĩ đã chú ý xem Mẫn Mẫn cách cách chúc rượu, bây giờ thì ai nấy càng
trố mắt nhìn, dỏng tai lên nghe. Nhược Hi nở từng khúc ruột, mặt mày sung
sướng, thầm khen, Thập tam, giỏi lắm!

Mẫn Mẫn cách cách hơi đỏ mặt, lại hơi kinh ngạc nữa, nhưng nhanh

chóng lấy lại vẻ mặt tủm tỉm, nghe hát một lúc thì nụ cười nở ra rạng rỡ, cô
chìa tay đón bát, cũng ngửa mặt uống cạn. Thập tam cười vang, vỗ tay lộp
bộp.

Hòa theo tiếng cười và tiếng vỗ tay của Thập tam a ca, tất cả những

người có mặt cũng cười phá lên, lẫn với tiếng vỗ tay và tiếng khen ngợi.
Nhược Hi cũng vỗ tay lia lịa, cảm thán:

- Đúng là nữ nhi của đại thảo nguyên!

Mẫn Mẫn uống xong, tiện tay đưa bát cho một người hầu đứng đấy, đoạn

quay về phía Khang Hy, quỳ xuống cất giọng rành rọt:

- Mong bệ hạ cho phép Mẫn Mẫn dâng một điệu vũ.

Khang Hy mỉm cười chuẩn y.

Mẫn Mẫn đứng lên, hơi cúi mình xuống, tạo tư thế như phi ngựa, lặng lẽ

đứng yên. Mọi người im bặt theo dõi. Mẫn Mẫn vỗ hai tay vào nhau. Cùng
với tiếng vỗ tay giòn giã, vũ khúc thảo nguyên phấn khích hân hoan trỗi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.