BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 198

- Còn bảo sao? Để xoa dịu người Mông Cổ, Hoàng thượng đã trách mắng

thái tử ngay trước mặt họ. Nhưng tôi thấy ngoài tức giận ra, Hoàng thượng
còn rất đau lòng. Chắc bởi ai nấy đều đang tỏ rõ buồn thương về việc của
Thập bát a ca, Thái tử gia lại nhè đúng lúc để đi cưỡi ngựa đùa nghịch.

Cô thở dài, không nói nữa. Nhược Hi nghe xong cũng thẫn thờ, bụng bảo

dạ đây mới chỉ là bắt đầu thôi. Trầm ngâm chốc lát, nàng dặn Ngọc Đàn:

- Mấy ngày này, bất kể mệt đến đâu cũng phải gắng tập trung tinh thần.

Nhược bằng sơ suất, chỉ e sẽ có họa lớn.

Ngọc Đàn gật đầu:

- Chị yên tâm, tôi cũng biết thế.

Hai người ngồi nín lặng thêm chốc lát rồi rửa mặt đi nghỉ. Nhược Hi vẫn

thấp thỏm trong lòng, không biết vụ việc này ảnh hưởng ra sao đến mấy a
ca ở đây. Tuy nắm được đại khái kết quả nhưng tình tiết thì hoàn toàn mù
mờ, không sao yên dạ mà ngon giấc được. Nàng còn ai oán nghĩ, nếu biết
có ngày quay về thời nhà Thanh thì đã học thuộc làu cuốn Thanh sử rồi,
song nghĩ kỹ lại cho rằng, học thuộc cũng vô dụng, lịch sử Thanh triều toàn
“xấu khoe tốt che”, thích tô son điểm phấn, chỉ e chệch hướng sự thật hết.
Ngọc Đàn cũng trở mình liên tục, chắc hẳn trong lòng cũng không yên ổn
gì.

Bạt ngàn trướng lớn lán nhỏ lục tục nhổ lên, tin khẩn gửi tới cho biết tình

hình Thập bát mỗi ngày một xấu. Khang Hy buồn đau ra mặt, thái giám
cung nữ thị hầu đi đứng đều nem nép, hết sức chú ý trong việc phục dịch.
Các a ca cũng lộ vẻ ưu sầu. Thái độ của thái tử là phức tạp nhất, hằn học,
hậm hực xen lẫn vẻ phiền muộn không rõ thật hay giả. Khang Hy hết sức
lãnh đạm với y, khiến khuôn mặt y còn thêm vẻ e dè.

Một sáng tinh sương, đang mơ mơ màng màng thì nghe tiếng Vân

Hương gọi ngoài lán, Nhược Hi Ngọc Đàn cùng bật dậy, mời cô vào. Vân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.