BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 369

Cũng như đời người, tiết trời thay đổi thật khó lường, vừa mưa lâm thâm,

thoắt cái đã sầm sập hệt thác đổ. Chiếc ô trúc nhỏ không đủ chắn che mưa
gió, nước đã bắn ướt cả gấu váy xanh, Nhược Hi giương ô chạy hộc tốc vào
tránh ở hành lang gần đấy.

Có người cũng đang trú trên hiên, vì mưa giăng mịt mùng, đến tận nơi

Nhược Hi mới nhìn rõ mặt, và hối hận không sao kể xiết. Giá biết là họ,
nàng thà dầm mưa còn hơn vào đây, nhưng bây giờ thì không kịp rút lui
nữa rồi. Vẫn để nguyên ô xoè, Nhược Hi thả luôn xuống sàn, lo cúi mình
thỉnh an trước:

- Bát phúc tấn cát tường! Thập phúc tấn cát tường!

Minh Ngọc không đáp, ngoảnh mặt đi chỗ khác. Minh Tuệ cười phớt:

- Cho đứng!

Nhược Hi đứng dậy, cảm xúc vô cùng phức tạp, chỉ muốn khuất mắt thực

mau, bèn nhún gối thưa:

- Nếu phúc tấn không có gì sai bảo, nô tỳ xin cáo từ.

Bát phúc tấn chẳng nói chẳng rằng, cứ giương mắt nhìn chằm chặp. Cô ta

chưa cho phép, Nhược Hi cũng chưa dám động đậy.

Đang sởn gai ốc vì cái nhìn ấy, nàng chợt nghe tiếng chân chạy uỳnh

uỵch từ mé bên hành lang, tiếp đến là giọng trẻ con lảnh lót:

- Ngạch nương!

Nhược Hi lé mắt nhìn. Một đứa bé trai chừng bốn, năm tuổi, không màng

bận tâm đến tiểu thái giám đang lóc cóc đuổi theo sau, chạy ào tới lao vào
lòng Bát phúc tấn. Trông mặt mũi giống Bát a ca đến bảy tám phần, chắc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.