BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 370

hẳn là Hoằng Vượng. Tim se lại, Nhược Hi không muốn nhìn nữa, bèn cúi
gằm mặt xuống.

Bát phúc tấn ôm hờ đứa bé, cười mắng:

- Bận sau cấm được chạy như thế nữa, chẳng ngã thì a ma con lại xót.

Bữa trước cũng vì mải chơi, nhằm lúc bọn a hoàn chểnh mảng, con đánh đổ
đài nến, làm mấy giọt sáp bắn vào mu bàn tay. Nào phải bị thương nặng
đâu, nhưng a ma con đã phạt roi khắp lượt bộc phụ trong nhà, đến nỗi có
đứa nằm liệt ba tháng trời không dậy nổi đấy!

Nhược Hi giữ nguyên tư thế nhún gối, lặng lẽ nghe Bát phúc tấn chèo

bẻo, không sao ngờ được tình cảnh này lại diễn ra sớm như vậy. Dẫu đã
từng chuẩn bị tâm lý, nhưng vấp chuyện thực nàng vẫn thấy tủi phận bẽ
bàng. Đang tự do yên ổn, can gì phải lao vào vòng đấu đá với mấy mụ đàn
bà? Mỗi ngày gặp một vụ tương tự, thì nàng còn sống làm sao?

Hoằng Vượng hiển nhiên chả hề chú ý đến lời mẹ, nó xoay nghiêng trong

lòng Bát phúc tấn, nhìn Nhược Hi chòng chọc rồi kêu lên:

- Trông cô ta giống dì Hai quá nhỉ!

Thập phúc tấn mát mẻ:

- Lại chẳng giống! Chị em mà.

Nghe vậy, Hoằng Vượng liền hẩy bật người ra khỏi tay mẹ, nhảy xổ lại

đá bốp Nhược Hi, hằm hằm mắng:

- Đồ xấu xa các ngươi, toàn làm ngạch nương ta bực tức!

Thằng ranh đá trúng vào đầu gối. Nhược Hi áp tay lên vết đau, nhìn

gương mặt giống Bát a ca như lột, cảm giác nhoi nhói bỗng biến thành
quặn thắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.