BỘ BỘ KINH TÂM - Trang 434

Mẫn Mẫn cắm đầu cắm cổ chạy, không đếm xỉa đến tiếng gọi của Nhược

Hi. Lao ra khỏi khu trại, cô giật luôn ngựa và roi của một binh sĩ, tung
mình lên yên phóng vút đi. Nhược Hi cũng giằng lấy một con ngựa, ra roi
đuổi theo.

Ở đằng trước, Mẫn Mẫn quất ngựa luôn tay, ngựa phi nhanh như chớp.

Tài kỵ mã của Nhược Hi vốn không bằng cô, lại xuất phát chậm hơn nên
càng lúc càng rớt dài, bóng Mẫn Mẫn dần dần xa tít.

Mẫn Mẫn thúc ngựa lao đến chỗ Thập tam a ca rồi nhảy phốc xuống.

Nhược Hi nhác thấy bên cạnh Thập tam chính là Thập tứ a ca, bụng lo
cuống, không còn biết sợ nữa, thẳng cánh quất ngựa, chỉ mong đến nơi thật
nhanh.

Khi nàng tụt khỏi yên ngựa, cũng là lúc nghe được lời Thập tam:

- Cách cách quá yêu, Dận Tường không dám nhận. Hôm nay hẵng còn

bận việc, bữa khác xin được tạ tội.

Nói rồi định đi, Mẫn Mẫn bèn chắn đường gã:

- Tôi chỉ muốn biết, tôi có chỗ nào không tốt?

Nhược Hi chạy ào đến, dừng sau Mẫn Mẫn, chắp tay vái lấy vái để với

Thập tam, lại xua tay rối rít với Thập tứ, ra dấu bảo gã rời đi, nhưng Thập
tứ đang sửng sốt quan sát hai người kia, hình như không nhận thấy. Thập
tam liếc Nhược Hi, lại liếc Thập tứ bên cạnh, nhẹ nhàng bảo Mẫn Mẫn:

- Cách cách cứ về đi đã! Đây không phải là chỗ nói những chuyện này.

Hoàng a ma còn đang đợi ta và Thập tứ đệ.

Mẫn Mẫn ương bướng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.